Tôi đã hoàn toàn thấu bộ mặt thật của cặp mẹ con cực phẩm này, họ chính là những kẻ cướp tiền không biết xấu hổ.
Để chiếm đoạt tiền của người khác, có việc gì họ không dám ?
Đối mặt với những người như , tuyệt đối không thể nhân nhượng.
“Chu Tiêu Tiêu, tao thật sự đã thấu mày rồi. Người phụ nữ độc ác như mày, đáng đời không ai cần. Lòng dạ mày quá độc ác, cả đời này mày chắc chắn sẽ không lấy chồng. Sau này dù mày có quỳ xuống cầu xin tao, trả tiền cho tao thì tao cũng sẽ không thèm mày lấy một cái.”
Còn dám nguyền rủa tôi, gặp phải ta đã là chuyện xui xẻo nhất đời tôi rồi, lẽ nào còn có kẻ đáng sợ hơn con súc vật này nữa?
“Tôn Kiệt, không cần nguyền rủa tôi. Dù tôi có ở yên một chỗ ni , tôi cũng sẽ không dính líu gì với nữa. Khi rời khỏi tôi, thần linh đã với tôi bốn chữ: người chó khác đường. Chúng ta không phải người cùng một con đường, đừng có dính líu với tôi nữa.”
“Trả tiền!”
Thái độ của tôi rất kiên quyết, nếu Tôn Kiệt không đưa ra số tiền này, tôi tuyệt đối không bỏ qua.
Thấy cứng rắn với tôi không , Tôn Kiệt lại đổi sang cầu trả góp.
Đầu tiên ba năm, sau thấy tôi không gì, lại chủ giảm xuống một năm.
Với thái độ này của ta, nếu tôi cho ta trả góp thì tôi đúng là đại ngốc.
“Khi Thượng đế rải trí tuệ xuống nhân gian, sao lại che ô cho riêng , khiến IQ của thảm thương đến thế? Thật sự không thì đi hội người khuyết tật cái giấy chứng nhận đi. Lúc đó cầm giấy chứng nhận mất não đến tìm tôi, tôi sẽ tặng cái chậu.”
Tôn Kiệt bị tôi mắng đến mức không thể gì, mẹ ta hoàn toàn nổi điên. Chỉ thấy mẹ ta quay người chạy vào trong nhà, sau đó lại vội vàng chạy ra, tay còn xách theo một con d.a.o phay.
Bà ta vung vẩy con d.a.o phay lớn lao về phía tôi, hung dữ đe dọa tôi:
“Không có tiền, chỉ có mạng thôi.
“Con tiện nhân kia, tao cho mày biết đừng có ép tao. Ép tao thì hoặc là mày chết, hoặc là tao chết.”
Dùng mạng sống để đe dọa, tưởng rằng như tôi sẽ không còn cách nào sao?
13
Tôi bước sang một bên, cầm lấy chai bia trên bàn và đập mạnh xuống đất. Mảnh vỡ thủy tinh b.ắ.n tung tóe khắp nơi, khiến mọi người có mặt đều bị sốc trước hành bất ngờ của tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, giận dữ thẳng vào mắt mẹ Tôn: “Được, hôm nay tôi thẳng luôn. Chỉ cần bà tự c.ắ.t c.ổ mình trước mặt tôi, hoặc đ.â.m một nhát vào bụng, tôi sẽ không đòi tiền nữa.”
Mẹ ta lập tức sợ hãi đến tê liệt, bà ta không ngờ tôi lại dám những lời tàn nhẫn như .
Sau khi đứng ngây người một lúc, bà ta lại bắt đầu khóc lóc om sòm.
“Số tôi sao khổ thế này, gặp phải con đĩ thõa này, nó muốn ép c.h.ế.t tôi mà. Trời ơi là trời. . .”
Tôi kéo hàng xóm lại, đòi một lời phán xét công bằng:
“Các chị ơi, xin hãy lời công bằng đi. Chính bà ta đòi c.h.ế.t đòi sống không muốn trả tiền, giờ tôi đã đồng ý với cầu của bà ta, mà bà ta lại ầm lên, đổ tội cho tôi ép bà ta. Rốt cuộc là tôi ép bà ta, hay bà ta cố loạn, mọi người đều hiểu rõ trong lòng phải không?”
Vừa dứt lời, một chị bên cạnh không nhịn nữa, lên:
“Bà ta cố không trả tiền đấy, ai chẳng biết nhà lão Tôn có tiền. Hôm qua đánh mạt chược còn con trai kiếm một khoản lớn, phát đạt rồi, chỉ riêng tiền trong thẻ ngân hàng đã có cả trăm vạn.”
Một ông già bên cạnh phẫn nộ : “Loại người này, phải cho nếm mùi đau khổ mới . Cô , báo cảnh sát đi, chúng tôi sẽ chứng cho .”
. . .
Những lời bàn tán của hàng xóm khiến mẹ Tôn tức giận đến mức suýt dậm gãy xương đầu gối.
Ban đầu tôi còn lo Tôn Kiệt đã tiêu hết số tiền đó, nhất thời không thể lấy ra .
Bây giờ xem ra, là do tôi ra tay quá nhẹ nhàng.
Bạn thấy sao?