Xe của tôi toàn do Tôn Kiệt lái, ngoài ta ra, không ai có đủ giấy tờ để thủ tục thế chấp cả.
Bây giờ thái độ ta dám cứng rắn như , chủ yếu là vì ta tin chắc rằng tôi không có bằng chứng trong tay.
“Tôn Kiệt, tôi bảo ngu, còn không tin.”
“Anh tưởng tới không chê vào đâu , có nghĩ đến việc công ty cầm đồ có camera giám sát, quá trình đem xe của tôi đi thế chấp, người ta quay lại rõ rành rành không?”
Sau khi nghe tôi , Tôn Kiệt lập tức đứng sững tại chỗ.
Tôi lấy từ trong túi ra bảng kê khoản vay mà tôi lấy từ công ty cầm đồ, ném vào mặt Tôn Kiệt:
“Thế chấp hai trăm nghìn, cả gốc lẫn lãi tổng cộng hai trăm ba mươi nghìn. Cho một cơ hội, ngày mai trả lại xe cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với .”
12
Tôn Kiệt sợ rồi, ngã ngồi trên mặt đất, khóc lóc đến mức mặt mũi đầy nước mắt.
“Tao không có tiền, mày đây là muốn ép c.h.ế.t tao.”
Tôi đột nhiên cảm thấy người đàn ông trước mắt có phần xa lạ. Trong ấn tượng của tôi, hình ảnh Tôn Kiệt luôn là một người thật thà, chất phác.
Chính vì trúng sự thật thà, chất phác và chăm chỉ của ta mà ban đầu tôi mới đồng ý hẹn hò.
Giờ đây tôi chỉ cảm thấy người đàn ông trước mắt không chỉ không có chút trách nhiệm nào, mà còn yếu đuối một cách đáng sợ.
Thấy Tôn Kiệt ngã ngồi xuống đất, mẹ ta vùng lên lao về phía tôi, có vẻ như định dùng thân hình dơ bẩn của mình để tôi ghê tởm.
Tôi chụp lấy cây chổi bên cạnh, không chút khách sáo chặn ngay vào bụng bà ta, giữ khoảng cách giữa hai người, ngăn không cho bà ta tiến lên.
“Có gì thì đi, nếu còn dám lại gần đừng trách tôi không khách sáo.”
Mẹ ta lại bắt đầu chiêu mà bà ta giỏi nhất, kêu gào ầm ĩ trời đất.
“Đồ xui xẻo, mày đuổi con dâu tao đi rồi còn dám đòi tiền bồi thường, tao không đòi tiền bồi thường của mày là may lắm rồi. Mày cũng không soi gương mà mình đi, với cái thân mày sao xứng đáng vào cửa nhà họ Tôn của chúng tao. Nhà Tiểu Trân là hộ giải tỏa, vừa mới đền bù ba căn nhà, mày cái con gà rừng quê mùa này sao so với nó? Tiểu Trân còn là con một, Tôn Kiệt nhà tao cưới nó, sau này chỉ việc thu tiền nhà mà hưởng phúc thôi. . .”
Tôn Kiệt cuống quít định bịt miệng mẹ mình lại, miệng bà ta quá nhanh, những điều nên không nên đều tuôn ra hết.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra.
Thì ra ngay từ đầu mẹ ta đã không thích tôi, những cầu vô lý kia chỉ là muốn để tôi đừng dính líu với Tôn Kiệt nữa.
Nếu tôi có thể tự từ bỏ thì tốt nhất. Nếu tôi quá ngu ngốc không chịu buông tay, bà ta cũng có thể nhân cơ hội để Tôn Kiệt lấy đi khoản tiền tiết kiệm từ tay tôi.
Mụ già này không chỉ mặt mũi nhọn hoắt như khỉ, mà tâm địa còn đen tối vô cùng. Thấy nhà Tiểu Trân con một, muốn ăn hết gia tài người ta, quả thật là mất hết nhân tính. Tính toán quá tinh vi, lợi dụng người ta đến mức không còn gì.
Tôi lạnh lùng xuống Tôn Kiệt đang nằm dưới đất: “Anh muốn lừa ai thì đó là bản lĩnh của , tôi không quản . Nhưng số tiền này, nếu không trả, tôi sẽ lập tức đi kiện .”
Tôn Kiệt không còn để ý hình tượng nữa, khóc lóc van xin tôi: “Tiêu Tiêu, thật sự không có tiền, em tha cho đi. Chiếc xe đó em cũng đâu có lái, em đừng tính toán nữa không?”
Logic cướp bóc kiểu này của ta, thực sự khiến tôi tức .
Bộ mặt này của ta, thật sự quá ghê tởm.
“Jack Ma ông ấy không thích tiền, theo logic của , sao không đi tiếp quản Taobao đi? Không có tiền, có thể đi cướp đi trộm à? Tôi cho biết, dù phải bán nhà, bán tòa nhà, cũng phải trả lại số tiền này cho tôi.”
Bạn thấy sao?