“Cô yên tâm, tôi tuyệt đối không có ý định đám việc đính hôn của đâu. Như , có thể đáp ứng bốn điều kiện của mẹ ta, quả thật hiếm có. Tôi bội phục , cũng chúc phúc cho .”
Tiểu Trân nghi hoặc tôi: “Bốn điều kiện gì cơ?”
“Cô còn chưa biết sao?” Tôi che miệng khẽ: “Mẹ Tôn Kiệt đã tuyên bố rồi đấy. Muốn dâu nhà bọn họ, nhất định phải thỏa mãn bốn điều kiện.”
“Không đòi sính lễ, phải gánh vác hết việc nhà, phải nộp hết lương, nhất định phải sinh con trai.”
Nói xong tôi cẩn thận đánh giá ta một lượt rồi nhận xét:
“Cô m.ô.n.g to thế này, chắc sinh con trai không thành vấn đề đâu.”
Những người hàng xóm xung quanh ầm lên, đủ loại tiếng bàn tán ồn ào không dứt.
“Nhà họ Tôn đưa ra điều kiện thế này mà còn kiếm con dâu, chắc mộ tổ tiên bốc khói xanh rồi.”
“Đây đâu phải cưới dâu, rõ ràng là tìm người giúp việc mà. Không ngờ mẹ Tôn Kiệt lại giỏi thế, sau này phải học hỏi nhiều mới .”
. . .
Tiếng vang dội khiến sắc mặt Tiểu Trân trở nên vô cùng khó coi.
Cô ta túm lấy tay áo Tôn Kiệt, ép hỏi rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
11
Tôn Kiệt tức điên lên: “Tiểu Trân, con ả này tâm thần không bình thường. Tất cả đều là do ta bịa đặt ra, đừng nghe ta lừa không?”
Cái vẻ thâm chân thành đó khiến tôi muốn nôn hết cả bữa cơm đêm qua ra.
“Tiểu Trân phải không, nếu không tin lời tôi , cứ đến đồn công an phía Đông thành phố mà hỏi. Vì tôi không đồng ý, Tôn Kiệt còn cấu kết với mẹ ta tống tiền tôi, cuối cùng náo loạn đến tận đồn công an, có hồ sơ vụ việc đấy.”
“Cô à, tỉnh táo lên đi, người tốt như tôi không nhiều đâu, tôi đang cứu thoát khỏi bể khổ đấy.”
Tôi còn chưa hết, mẹ Tôn Kiệt đã gào lên lao về phía tôi.
“Đồ thấp kém, mày còn dám bậy, tao liều mạng với mày.”
May mà tôi đã đề phòng từ trước, ngay khi bà ta lao tới, tôi lập tức tránh sang một bên.
Nhân lúc mọi người không để ý, tôi còn ngáng chân bà ta một cái.
Mẹ Tôn Kiệt hoàn toàn không ngờ tới tác của tôi, cả người ngã chúi về phía thùng nước bên cạnh.
Bên trong toàn là nước thải mà cư dân tòa nhà này tích trữ lại, giờ đây bị mẹ Tôn Kiệt đổ hết.
Trong nháy mắt mùi hôi thối xộc lên nồng nặc, mẹ Tôn Kiệt cũng như một quả b.o.m mùi biết đi, vô cùng chật vật.
Tôi nhịn , trốn thật xa, kéo một bà dì bên cạnh, ngây thơ đối phương.
“Chị ơi, chị phải chứng cho em. Không phải em đẩy bà ấy, mà là bà ấy tự lao về phía em, đứng không vững nên ngã.”
“Em chỉ là con nhà bình thường, gì có tiền để bà ấy ăn vạ nữa.”
Bà dì tinh thần trọng nghĩa bùng nổ: “Em à, chúng tôi đều thấy hết, bà ta không thể đổ vấy cho đâu.”
Tiểu Trân chứng kiến cảnh tượng này, giật tay ra khỏi Tôn Kiệt, vừa chửi bới vừa bỏ đi.
Mẹ Tôn Kiệt khó nhọc chống người dậy, đẩy Tôn Kiệt bảo ta đuổi theo.
“Đừng quên cái vòng.”
Đúng là vắt cổ chày ra nước, đến lúc này vẫn còn nhớ đến cái vòng vàng.
Tôn Kiệt định đuổi theo, bị tôi kéo một cái.
Anh ta tức giận tôi, định ra tay.
Tôi còn nhanh hơn ta, túm lấy cổ tay ta căm tức ta:
“Tôn Kiệt, hôm nay dám vào một ngón tay của tôi, tôi đảm bảo sẽ khiến c.h.ế.t rất thảm.”
Bị khí thế mạnh mẽ của tôi dọa sợ, Tôn Kiệt chỉ còn biết giậm chân tức giận.
“Rốt cuộc mày muốn gì?”
Tôi lạnh lùng ta: “Anh lén lấy xe của tôi đi thế chấp, còn hỏi tôi muốn gì à?”
Tôn Kiệt khựng lại một chút, rồi lập tức phản ứng dữ dội.
Anh ta chửi bới tôi một tràng: “Đồ dối, mày bậy. Tao thấy mày có bệnh tâm thần rồi, ai lấy xe của mày đi thế chấp? Mày có bằng chứng gì không?”
Bạn thấy sao?