Mơ đi!
Hừ! Còn muốn tôi quỳ xuống xin lỗi!
Anh ta giỏi thế, sao không lên trời luôn đi?
Thấy tôi không nhúc nhích, Tôn Kiệt đứng dậy, vung tay định đánh tôi.
Tôi nhanh chóng đỡ bàn tay đang vung đến của ta, rồi hất ra.
“Tôi chỉ là người tốt tính thôi, không phải không biết tức giận đâu. Đối với và mẹ , trà miễn phí trên bàn này thích hợp với các người hơn.”
Nói xong, tôi nhấc ấm trà lên, hất mạnh về phía hai người.
Sau đó nhanh chóng xách những món quà tôi mua tới rồi rời đi.
Những món quà tốn của tôi một tháng lương, sao có thể để cho hai kẻ khốn nạn này hưởng?
Phía sau vang lên tiếng chửi rủa điên cuồng của mẹ ta, tôi thậm chí cũng không buồn ngoái đầu lại.
Cứ coi như một năm thanh xuân qua cho chó ăn .
2
Tôi tưởng rằng mối này sẽ kết thúc một cách nhẹ nhàng như .
Ai ngờ, trưa hôm sau, Tôn Kiệt đã xông đến nhà tôi, đập cửa ầm ầm.
“Chu Tiêu Tiêu, ý mày là gì? Dám đánh mẹ tao và tao, mày điên rồi à?”
Trải qua một đêm lắng đọng, tâm trạng tôi đã bình tĩnh hơn nhiều.
Ít nhất lúc này tôi không ấn Tôn Kiệt xuống đất rồi vặt đầu ta ra.
“Anh đến đây chỉ để với tôi chuyện này thôi à?”
Anh ta giơ tay định túm lấy tôi, bị tôi hất ra.
Anh ta đe dọa tôi: “Đi quỳ xuống xin lỗi mẹ tao, không thì tao sẽ chia tay với mày.”
Tôi : “Nhanh lên đi, chia tay ngay bây giờ, ai không chia tay người đó là chó.”
“Chu Tiêu Tiêu, mày đừng có hối hận!” Tôn Kiệt vênh váo khí thế ngút trời.
“Mày đã lớn tuổi rồi, ngoài tao ra ai còn thèm mày nữa? Mẹ tao đúng, chính vì tao quá cưng chiều mày, mày mới dám leo lên đầu leo lên cổ.”
Anh ta còn có mặt mũi cưng chiều tôi ư?
Yêu nhau một năm, lúc nào cũng là tôi chăm sóc ta.
Mới đầu ta còn tỏ ra ân cần, thường xuyên đến đón tôi tan , mang đồ ăn khuya cho tôi.
Chẳng bao lâu sau, lấy lý do công việc quá bận rộn, bắt tôi giúp ta việc.
Cuối tuần còn gọi tôi đến ký túc xá, dọn dẹp cho ta, giặt đống quần áo tích cả tuần.
Coi tôi như người giúp việc miễn phí, gọi là chăm sóc ư?
Con mẹ nó chứ, bà đếch thèm, cảm ơn!
Thực sự không nhịn nữa, tôi hét lên giận dữ:
“Cút càng xa càng tốt!”
Vốn tưởng đến đây là kết thúc, đang định đóng cửa, ta lại chặn tác của tôi lại.
“Chu Tiêu Tiêu, mày đánh tao và mẹ tao. Mẹ tao , mày phải bồi thường, ít nhất mười vạn.”
Thật đúng là tôi mở mang tầm mắt, sao tôi không ra ta còn có cái bệnh thích ăn vạ này?
Lúc mới bắt đầu nhau, Tôn Kiệt không có việc gì cũng thường thích nhắc đến mẹ ta, không nghiêm trọng như bây giờ.
Lúc đó tôi chỉ nghĩ ta muốn tôi hòa nhập tốt hơn vào gia đình ta, nên thỉnh thoảng có nhắc đến mẹ ta.
Bây giờ tôi mới phát hiện ra, từ đầu đến chân ta chỉ là một thằng con trai bám váy mẹ.
“Mẹ mẹ , suốt ngày toàn là mẹ . Anh là chuyên gia thay người khác chuyện à, hay là mẹ không có lưỡi?”
“Muốn bồi thường thì đi báo công an đi, để công an đến bắt tôi.”
Cơn giận trong người không có chỗ phát tiết, tôi tức giận đá Tôn Kiệt một cú.
Anh ta lảo đảo lùi lại, nhân lúc đó, tôi đóng sầm cửa lại.
Bên ngoài vang lên tiếng chửi rủa của Tôn Kiệt, âm thanh quá lớn, ảnh hưởng đến hàng xóm xung quanh.
Bảo vệ lên đuổi người, ta mới bất mãn bỏ đi.
Trước khi đi, ta còn để lại lời đe dọa:
“Chu Tiêu Tiêu, mày chờ đấy, sẽ có lúc mày khóc lóc cầu xin tao.”
3
Ngày hôm sau, tôi vừa đến công ty chưa lâu, đã bị lãnh đạo gọi vào văn phòng.
“Tiêu Tiêu, hai vị cảnh sát này tìm em.”
Tôi lập tức hơi hoảng, từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng gọi điện báo công an.
“Cô biết Tôn Kiệt chứ? Anh ta báo công an đánh ta và mẹ ta, mong hợp tác đi với chúng tôi một chuyến để điều tra.”
Bạn thấy sao?