Tôi lạnh lùng hất tay hắn ra, khẽ khẩy:
“Triệu Chí Quốc, là người trưởng thành, không ai ép chuyện không muốn.”
“Tình cảm à? Khi tráo điểm thi của tôi, có nhớ đến cảm không?”
Mặt Triệu Chí Quốc lúc xanh lúc trắng, vội vã biện bạch:
“Đều tại Từ Vãn Thanh! Là nó mê hoặc tôi! Trong lòng tôi chỉ có em thôi!”
Từ Vãn Thanh hét to:
“Triệu Chí Quốc, đồ súc sinh! Anh sẽ không chết tử tế!”
Tôi lạnh lùng đẩy tay Triệu Chí Quốc ra:
“Chuyện ly hôn, không cần thương lượng.”
Triệu Chí Quốc gấp đến độ kéo thằng bé Triệu Hữu Vi ra trước mặt:
“Con trai không thể thiếu mẹ mà! Vì con, em cũng nên suy nghĩ lại!”
Nhưng Triệu Hữu Vi hoàn toàn không hiểu chuyện, vùng vẫy hét lên:
“Con muốn dì Vãn Thanh mẹ! Không cần ta!”
Tôi lạnh:
“Nghe rõ chưa? Chính con trai đó, nó chỉ muốn dì Vãn Thanh.”
Mặt Triệu Chí Quốc tái mét:
“Trẻ con không hiểu chuyện thôi mà, dạy dỗ thêm vài lần sẽ khác.”
Tôi nhạt:
“Không hiểu chuyện mà biết bịa đặt chuyện tôi ngoại à?”
Triệu Hữu Vi đột nhiên lao tới đá vào chân tôi, gào to:
“Chính bà ăn cắp thành tích của dì Vãn Thanh! Dì ấy mới là thủ khoa!”
Triệu Chí Quốc vội vàng bịt miệng con trai:
“Nó bị Từ Vãn Thanh đầu độc rồi, không liên quan đến tôi!”
Hắn mắng con:
“Thằng ranh con, mau xin lỗi mẹ mày!”
Nhưng Triệu Hữu Vi trừng mắt lên phản bác:
“Cô ta không phải mẹ con! Ba sẽ giúp dì Vãn Thanh mà!”
Lãnh đạo giơ tay ra hiệu:
“Đủ rồi!”
Ông nghiêm mặt tôi, gật đầu:
“Đồng chí Tô Kiều, đơn ly hôn của phê chuẩn. Chúng tôi sẽ nhanh chóng thủ tục, không để ảnh hưởng đến việc học của .”
Triệu Chí Quốc đột nhiên quỳ sụp xuống đất:
“Vợ ơi, biết sai rồi!”
Hắn bám chặt lấy chân tôi, nước mắt nước mũi giàn giụa:
“Xin em cho thêm một cơ hội, hứa sẽ đối xử tốt với em, không để em phải chịu khổ nữa!”
“Em là sinh viên Thanh Hoa mà, sẽ chu cấp cho em học hành, không bắt em việc nhà!”
Tôi vung tay tát cho hắn một cái thật mạnh:
“Không cần. Cút càng xa càng tốt.”
Một bên mặt hắn lập tức sưng lên, khóe miệng rỉ máu.
Triệu Hữu Vi hét toáng lên lao về phía tôi:
“Cô dám đánh ba tôi!”
Tôi nhẹ nhàng né sang một bên:
“Dắt theo đứa con ngoan ngoãn của mà biến đi.”
Lãnh đạo nhíu mày, ra hiệu cho dân quân:
“Đưa đi!”
Triệu Chí Quốc còn giãy giụa, bám lấy hy vọng cuối cùng:
“Vợ ơi! Đừng bỏ …”
Tôi không thèm quay đầu, sải bước rời khỏi sân.
Sau lưng chỉ còn tiếng Triệu Chí Quốc gào thét tuyệt vọng:
“Tô Kiều! Mày sẽ hối hận!”
Tôi lạnh nhạt đáp:
“Hối hận là , đợi mà vào tù đi.”
Nói xong, tôi bước thẳng về phía trước, không một lần quay đầu lại.
Bạn thấy sao?