Mẹ tôi từng là sinh viên chuyên ngành Tài chính, bà lấy bố tôi ngay khi vừa tốt nghiệp và sinh tôi ra ở tuổi 23. Khi ba tôi mới đi , mẹ tôi đã tần tảo rất nhiều việc để chăm sóc chồng con. Lúc ba tôi tham gia các lớp đào tạo để lấy chức danh nghề nghiệp, mẹ tôi vẫn cần mẫn chăm lo cho ông nội, cho ba, và cả tôi nữa. Vài người đại học không giỏi bằng bà, khi đó họ đã có CPA từ sớm rồi, còn mẹ tôi... chỉ có chứng chỉ kế toán sơ cấp, lương bổng cũng chênh lệch một khoảng lớn so với chúng .
Cũng vì mà ba tôi suốt ngày cợt bảo mẹ tôi học hành chẳng đến nơi đến chốn, ngay cả việc thi chứng chỉ cũng không xong.
Nhưng mỗi khi mẹ tôi định quay lại việc học thì ba tôi lại phí thời gian, nếu đã thi không thì khỏi học gì nữa.
Ông ta cũng không nghĩ lại xem, rốt cuộc vì lý do gì mà mẹ tôi không có thời gian thi cử.
Tôi bật đèn rồi tiến tới cạnh mẹ: “Dù có ly hôn thì mẹ vẫn không nuốt trôi cục tức này phải không?”
Mẹ tôi ngước lên không tôi, lúc này tôi mới nhận ra bà đang khóc, có lẽ không muốn tôi phát hiện nên bà mới khóc thầm như thế.
Trong giây phút ấy, tim tôi như vỡ tan.
Tôi cũng khóc, tôi nắm lấy tay mẹ, hỏi bà có muốn ba tôi phải trả giá thật đắt hay không.
Mẹ tôi gật đầu, nước mắt lăn từng giọt xuống tay và lưng của tôi.
Tôi nhớ đến kiếp trước, ba tôi và Triệu Tiểu Nhã trình chiếu mấy thứ trên màn hình lớn…
Đột nhiên tôi bừng tỉnh.
“Người lớn thì nên học PPT nha mẹ.” Tôi với mẹ mình.
Mẹ tôi kinh ngạc tôi, hiển nhiên bà không hiểu tôi có ý gì.
Chờ đến khi tôi cho bà nghe ẩn ý của mình, rốt cuộc bà cũng nở nụ .
Đã thì phải ngay, hai chúng tôi phân chia công việc cho nhau, đầu tiên là chụp ảnh cuốn nhật ký, phân loại đống hình kia ra, tiếp đến là cắt, sao chép và dán, sau cùng là trích dẫn mấy câu quan trọng và photoshop những chỗ nổi bật.
Chúng tôi quần quật từ bảy giờ tối đến tận ba giờ sáng mới xong cái PPT đặc sắc này.
Ai ngờ sáng sớm hôm sau, lúc hai mẹ con chúng tôi vẫn chưa thức dậy thì ba tôi đã quay về rồi.
Ông ta vừa bước vào đã quỳ xuống với vẻ mặt tiều tụy.
Ông ta mình sai rồi, ngần ấy năm qua, trong lòng ông ta vẫn luôn có mẹ tôi. Ông ta thức trắng cả đêm vì đau đáu trăn trở, tại sao gia đình mỹ mãn của mình lại trở thành thế này.
Ông ta còn , mấy năm nay mẹ tôi không có công lao thì cũng có khổ lao. Tuy mẹ tôi xấu tính, dẫu gì họ cũng là vợ chồng hai mươi năm ròng, nghĩ đến chuyện chia ly ông ta không chịu .
Khả năng diễn xuất của ba tôi “đỉnh” khỏi phải bàn, lời thoại sướt mướt thế kia mà chẳng có giọt nước mắt nào cả, chính điều ấy đã bán đứng ông ta, tố cáo ông ta đang lừa gạt mẹ con tôi.
Tôi và mẹ nhau rồi âm thầm lạnh.
Quầng mắt thâm đen của ba tôi đã chứng minh ông ta thật sự suy nghĩ cả đêm qua, có lẽ sau khi cân nhắc cẩn thận, ông ta nhận ra ly hôn chẳng phải chuyện gì tốt lành đối với mình.
Ba tôi tốn sức diễn kịch mấy chục năm qua, đến độ người xung quanh đều nhận định ông ta là một quân tử tài hoa không với thị phi, thế mà bây giờ mẹ tôi chẳng những đòi ly hôn mà còn nắm nhược điểm tởm lợm như của ông ta.
Nếu thật sự phải ly hôn, với tính cách của mẹ tôi thì bà sẽ không giấu giếm nguyên do cho ông ta, thậm chí còn đồn ầm lên cho mọi người cùng biết ông ta ngoại .
Đến lúc đó bộ mặt giả tạo của ông ta sẽ bị xé nát, những ngày tháng tốt đẹp cũng sẽ tiêu tan.
Bạn thấy sao?