Chưa tới nửa năm mà mẹ tôi đã thi đậu chứng chỉ kế toán trung cấp và tìm việc mới.
Ngày nhận chứng chỉ, mẹ tôi vui đến rơi nước mắt.
Bà rằng, tuy chứng chỉ này không khó lấy, bà rất kích . Bởi vì đây là chứng chỉ đầu tiên bà có sau gần hai mươi năm việc.
Tôi hiểu.
Mẹ tôi đã muốn lấy chứng chỉ này từ khi tốt nghiệp đại học, bà bị cuốn vào đống việc nhà từ ngày này qua tháng nọ, sau khi tan cũng chẳng có thời gian riêng tư. Những người tốt nghiệp cùng khóa, thậm chí lực học còn chẳng giỏi bằng bà đã dần dần vượt lên trước, chưa kể họ còn vượt qua kì thi CPA, trở thành người dẫn đầu trong lĩnh vực chuyên môn.
Tôi cũng khóc, bởi vì mẹ tôi đã dành hầu hết thời gian trong suốt mười năm qua để chăm sóc cho tôi.
Tôi ôm lấy mẹ mình và khích lệ, đây mới là khởi đầu của bà mà thôi.
Mẹ tôi mỉm gật đầu, bà sau này bà muốn thi CPA, trở thành người mẹ có nhiều chứng chỉ tài chính nhất ở vùng này.
Nhìn mẹ hăng hái như , tôi lại thấy mắt mình cay cay.
Ai mẹ tôi chỉ biết quanh quẩn bếp núc? Hóa ra, chỉ cần cho bà cơ hội thì bà cũng có thể giỏi giang như bao người, cũng có thể tạo ra một cuộc sống hoàn toàn khác với trước kia.
Đêm hôm đó, tôi tâm sự với mẹ rất nhiều.
Mẹ tôi , bà cứ nghĩ cuộc đời bà sẽ chấm dứt một cách tẻ nhạt và ngắn ngủi như .
“Không bao giờ biết chồng mình nghĩ cái gì, cũng không bao giờ xong việc nhà. Khi đó mẹ cái gì cũng chẳng vừa mắt, trong lòng cứ dồn nén, đi ngang qua con chó cũng muốn đạp nó một đạp.”
“Bây giờ ngẫm lại, hóa ra lúc trước mẹ hay hét với ba là vì muốn ông ta quan tâm đến mình nhiều hơn mà thôi. Dường như mẹ đã sống trong một thế giới hư ảo, rõ ràng đã kết hôn, lúc nào cũng cảm thấy độc.”
“Cảm ơn con đã giúp mẹ có can đảm thay đổi, thoát khỏi hôn nhân, bắt đầu lại lần nữa. Bây giờ mẹ mới hiểu ý nghĩa của câu ‘con người cần phải tự hoàn thiện mình’. Hạnh phúc của chúng ta không phải là việc mình tìm người chồng như thế nào, mà là mình muốn sống như thế nào. Mẹ muốn những lời này cho mẹ, và cho cả con nữa.”
“Hy vọng dù sau này xảy ra chuyện gì thì con của mẹ vẫn vượt qua mọi chông gai, hãy sống là chính mình con nhé. Mẹ sẽ cố gắng trở tấm gương sáng cho con, luôn đứng phía sau ủng hộ con.”
Giờ phút này, vẻ mặt của mẹ vừa dịu dàng vừa rạng rỡ.
Tôi tựa vào vai bà, dường như gánh nặng tôi vẫn luôn mang trong lòng từ khi trùng sinh cho tới nay đã tiêu tan mất rồi.
Tôi đã thay đổi cuộc đời của mẹ tôi, tôi tin từ nay về sau bà sẽ hạnh phúc.
Đêm trước ngày bỏ và xây dựng lại khu phố cổ, dưới sự thúc giục và khuyên giải của tôi, mẹ tôi đành dùng hết tiền tiết kiệm để mua một ngôi nhà trong khu phố ấy.
Tôi biết, chừng hai năm nữa thì ngôi nhà kia sẽ nâng giá lên đến tận trời, khi đó mẹ tôi sẽ trở thành “phú bà”.
Bạn thấy sao?