Vả Mặt Người Ba [...] – Chương 13

Tôi chỉ ông ta với ánh mắt khinh thường: “Ba à, Cao Thịnh Dương bị lập là do mẹ nó lấy ba đó, ba ly hôn với mẹ nó đi, đến lúc đó người ta còn gọi nó là con trai ngoan ư?”

Ba tôi giận tung trời, trừ việc mắng tôi là đứa mất dạy thì ông ta cũng bó tay hết cách.

Thậm chí ông ta còn ra ngoài bêu xấu tôi, bảo tôi bị mẹ dạy thành đứa bất hiếu, còn nhỏ mà có thói chanh chua. Nhưng người nghe cũng chỉ mỉm cho có lệ với ông ta mà thôi.

Có lần, giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi – một người phụ nữ trung niên đức cao vọng trọng – đã đáp trả ông ta thế này: “Tôi thấy bé Lệ Lệ đó rất lễ phép, sao bé chỉ không vâng lời một mình thầy ? Có lẽ thầy nên tự kiểm điểm bản thân trước đã.”

Nghe khi đó ba tôi chỉ biết cứng họng, vẻ mặt đặc sắc vô cùng.

Thấy dư luận không bị thao túng, ba tôi đành thủ tục chuyển trường cho Cao Thịnh Dương, nghe đâu cậu ta vào học một trường tư thục nổi tiếng ở chỗ chúng tôi.

Dĩ nhiên, học phí ở nơi đó rất cao.

Để tăng thêm thu nhập gia đình, ba tôi bắt đầu chiêu sinh dạy thêm.

Ba tôi từng hùng hồn tuyên bố mình là tấm gương sáng cho học sinh noi theo, phải sống cao thượng và trong sạch.

Chẳng biết học sinh của ông ta sẽ nghĩ gì khi thấy người thầy cao thượng của mình ngửa tay đòi phí dạy thêm.

Nhưng đó không phải là chuyện tôi nên quan tâm.

Người ba đốn mạt kia không còn tới quấy rầy nên cuộc sống của tôi và mẹ dần dần đi vào quỹ đạo.

Thành tích của tôi ngày một tăng cao, còn mẹ tôi thì ngày nào cũng món ngon để bổ sung dinh dưỡng cho tôi.

Đúng rồi, bây giờ mẹ tôi có thể tập thể dục và tập trung học tập, bởi vì bà không phải vùi đầu vào đống việc nhà chẳng có hồi kết do ba tôi mang lại nữa.

Cứ đến tối là mẹ con tôi sẽ ngồi ở hai đầu bàn học, ai cũng phấn đấu học tập, trở thành đồng hành hoàn hảo của nhau.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...