Vả Mặt Người Ba [...] – Chương 11

Ba tôi sợ đến ngây người, chút lý trí sót lại khiến ông ta không hoàn toàn tin lời mẹ tôi .

Ba tôi không nhịn mà hỏi: “Mỹ Trân, bà nghĩ như thật sao? Là do tôi không tốt…”

Nhưng mẹ tôi chẳng cho ông ta có cơ hội chen vào: “Không, chồng à, thật ra thì ông không gì sai cả.”

Lần này, ba tôi còn chẳng khép miệng.

Mẹ tôi tiếp: “Trái tim của ông mách bảo ông người khác thì sao ông có lỗi chứ? Vương Mỹ Trân tôi đây cũng giống ông mà thôi. Có điều, tôi không người ta giống cách của ông . Cho nên nếu hỏi ai sai trong chuyện này thì tôi chỉ có thể do mình mà thôi. Lỗi của tôi là không có phúc như ông và Triệu Tiểu Nhã, hai người đều thương nhau, còn tôi chỉ biết đơn phương độc. Hầy, tôi thật sự hâm mộ Triệu Tiểu Nhã lắm đó.”

Mẹ tôi vừa vừa cúi gằm mặt, tôi đoán, có lẽ bà ấy sẽ ngại khi để tôi thấy vẻ mặt của mình.

Còn ba tôi vẫn không gì.

Mẹ tôi tiếp tục “đổ lệ” rồi ra tuyệt chiêu: “Trần Hoán, xin ông hãy nghiêm túc nghĩ đến chuyện ly hôn. Vương Mỹ Trân tôi chẳng phải người mặt dày không biết xấu hổ, nếu tôi ông thì tôi phải cho ông sự tôn trọng và cuộc sống tự do. Đời người ngắn ngủi lắm, hãy cứ tận hưởng niềm vui khi còn có thể.”

Nói xong, mẹ tôi “lưu luyến” buông tay ba tôi ra với vẻ mặt chẳng đành lòng, “Lần này buông tay nhau… thật sự là cả đời rồi.”

Nói xong câu đó, mẹ tôi quay lại gục xuống đầu giường, bả vai run rẩy: “Ông yên tâm, sau khi hai ta ly hôn thì ông hãy tái hôn đi, tôi sẽ chúc phúc cho ông và ấy.”

Khung cảnh và bầu không khí này thật khiến người ta đau lòng, ai nghe thấy cũng đều rơi lệ.

Có lẽ niềm hạnh phúc kéo đến quá đột ngột nên ba tôi phải im lặng hồi lâu mới có thể điều chỉnh lại trạng thái của mình, sau đó ông ta an ủi mẹ tôi đôi ba câu hời hợt.

Nói ông ta ích kỷ chẳng ngoa chút nào, ông ta nóng lòng đến độ mới sang câu thứ ba thì đã hỏi về việc phân chia tài sản rồi.

Mẹ tôi vẫn nằm khóc ở đầu giường.

“Tài sản chung của chúng ta chỉ có mười vạn, thêm cả căn nhà này nữa. Hôm qua ông vừa không cần căn nhà này trước mặt mọi người, nên ta không cần chia đâu. Bằng không trai sẽ tới phiền hà cho ông đấy.”

“Mai này ông sẽ kết hôn với Triệu Tiểu Nhã, dẫn theo Lệ Lệ cũng bất tiện, cho nên Lệ Lệ sẽ ở với tôi. Con bé đã 16 tuổi nên tôi không cần ông trả tiền cấp dưỡng hay học phí cho con bé đâu, thậm chí đến năm con bé đủ 18 tuổi, ông cũng không cần đưa học phí đại học và phí sinh hoạt cho nó. Vì tôi định gửi mười vạn kia vào ngân hàng, ông cũng đừng tính toán chi li gì, coi như cho con đi, chứ?”

Chỉ mấy câu ngắn ngủn mà mẹ tôi đã sắp xếp mọi chuyện cho ba tôi rất rõ ràng.

Mẹ tôi tung ra cú như mà ba tôi chỉ sửng sốt vì không phản ứng kịp, dẫu sao thì sự sắp đặt kia cũng giúp ông ta rũ bỏ toàn bộ chướng ngại xung quanh, thế nên ông ta lập tức gật đầu đồng ý.

Ngay giây phút đó, mẹ tôi vội lau nước mắt rồi đề nghị tới Cục dân chính thủ tục ngay tức khắc.

Ba tôi hỏi vì sao bà lại gấp gáp như .

Mẹ tôi đáp, khó khăn lắm bà mới có thể đưa ra quyết định trả tự do cho chồng, sợ sang hôm sau thì bà chẳng đành lòng nữa.

Lần này đến phiên ba tôi sợ mẹ tôi đổi ý, thế là hai vợ chồng nhanh chân đi tới Cục dân chính.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...