Vả Mặt Mẹ Chồng [...] – Chương 4

Chương 4

Anh kéo tôi vào phòng, thì thầm:

“Tư Tư, mẹ đã biết lỗi rồi. Dù sao bà cũng là người lớn, em rộng lượng một chút có không? Coi như vì đi. Anh hứa, sẽ không để chuyện như xảy ra thêm lần nào nữa!”

Tôi rất lâu:

“Triệu Vũ, xem ra đã lựa chọn rồi. Vậy thì, em sẽ là người rời đi.”

Một bên là người mẹ đã nuôi khôn lớn.

Một bên là người vợ thương chân thành.

Tôi biết đây là một lựa chọn khó khăn với Triệu Vũ. Nhưng tôi vẫn muốn phải chọn.

Không ai có thể mãi sống trong đề phòng và chịu đựng.

Mẹ chồng tôi không phải người dễ từ bỏ. Ai biết ngày mai bà sẽ lại giở trò gì?

Tôi Triệu Vũ.

Nhưng tôi sẽ không bằng cách hy sinh bản thân. Bởi nếu , người chịu thiệt thòi sẽ luôn là tôi.

8

“Cho nó đi! Không đi thì nó còn tưởng mình ghê gớm lắm!”

Mẹ chồng kéo tay Triệu Vũ, giọng điệu đầy đắc ý.

Trong lúc bà ta còn lẩm bẩm chửi rủa, tôi kéo vali rời khỏi căn nhà ấy một lần nữa.

Nằm trên giường khách sạn, tôi không kiềm mà nhắn tin cho mẹ.

Thật ra, gia đình tôi cũng chẳng hoàn hảo.

Trước năm tôi năm tuổi, ba mẹ tôi sống rất hạnh phúc.

Sau đó, việc ăn của gia đình thất bại, ba tôi sa sút tinh thần, rồi dính vào rượu chè.

Ông ấy suốt ngày chỉ nằm nhà ăn bám, thậm chí còn mắng mẹ con tôi, không vừa ý là giơ tay đòi đánh.

Mẹ tôi một mình ba công việc để trả nợ, còn phải lo toàn bộ chi phí sinh hoạt trong nhà.

Sau nhiều lần khuyên can không , cuối cùng mẹ tôi cũng tuyệt vọng, gom hết sức lực để ly hôn, đưa tôi rời khỏi ông – khi ấy, trong tay chẳng có gì ngoài một đứa con nhỏ.

Bà từ hai bàn tay trắng gầy dựng lại tất cả, và thường với tôi:

“Chuyện gì cũng phải nghĩ cho kỹ, cần dứt thì dứt, đã cắt rồi thì đừng quay đầu lại.”

Trước khi gặp Triệu Vũ, tôi luôn sống đúng theo lời mẹ dạy.

Mẹ tôi bận rộn, nên khá lâu sau mới nhắn lại:

“Tình là thứ quý, tự do còn đáng giá hơn. Nếu nó đe dọa mạng sống con, xách thùng mà chạy cho lẹ.”

Tôi mỉm , bất chợt nhận ra một điều.

Cuộc đời của Triệu Vũ từ nhỏ đến lớn giống như một con rối.

Từ lúc chào đời đến khi đi học, từ tốt nghiệp đến đi , từng bước một đều nằm trong sự sắp đặt của mẹ .

Việc kết hôn với tôi, có lẽ là lần phản kháng duy nhất của ấy đối với cả cuộc đời.

Tôi ra , ấy cũng rất muốn thoát khỏi mọi thứ.

Nhưng dù có chạy đến đâu, vẫn luôn có một sợi dây trói buộc lấy .

Sợi dây đó, gọi là thân, cũng gọi là huyết thống.

Giờ đây, sợi dây ấy không chỉ quấn lấy Triệu Vũ, mà còn kéo cả tôi vào.

Tôi không thiếu dũng khí để “chặt tay giữ mạng”.

Nhưng Triệu Vũ thì sao? Anh có dám, có nỡ cắt đứt, xé toạc sợi dây đó không?

Tôi .

Nhưng tôi cũng bản thân mình.

Trưa hôm sau, Triệu Vũ gọi điện cho tôi.

“Tư Tư, mẹ đi rồi. Em về đi.”

9

Không còn mẹ chồng trong nhà, ngay cả không khí cũng thấy dễ thở hơn mấy phần.

Tôi nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Vũ:
“Cảm ơn , ông xã.”

“Miễn là em vui.”

Triệu Vũ bề ngoài có vẻ bình thường, tôi ra tâm trạng đang rất nặng nề.

Tôi nghiêm túc :
“Tính mẹ thế nào, em và đều rõ. Đừng cố gắng ‘cân bằng’ mọi thứ nữa. Nếu cảm thấy có lỗi với mẹ, dù đưa ra quyết định nào, em cũng sẽ tôn trọng.”

Triệu Vũ nhẹ, cố gắng tỏ ra thoải mái:
“Em nghĩ nhiều rồi, Tư Tư. Người muốn sống cùng cả đời là em. Chỉ là mẹ chưa quen ranh giới. Sau này bà sẽ quen thôi.”

Cuộc sống dần quay lại quỹ đạo.

Chỉ là… Triệu Vũ bắt đầu tránh mặt tôi khi nghe điện thoại. Giữa lông mày luôn mang nét u ám.

Không cần đoán cũng biết, chắc chắn là mẹ chồng gọi đến.

Thỉnh thoảng tôi có nghe loáng thoáng vài câu.

Toàn là những lời như “vô phép”, “nuôi uổng công”, “bất hiếu”… chẳng khác gì chó điên sủa vớ vẩn.

Triệu Vũ chưa bao giờ kể với tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy rất hài lòng.

Tôi cứ nghĩ, những ngày tháng như sẽ kéo dài mãi.

Cho đến một đêm, tin dữ ập tới.

Ông nội của Triệu Vũ đột ngột qua đời vì bệnh nặng.

Lúc nhỏ, Triệu Vũ hoàn toàn không như mẹ ta kể.

Bố đi ăn xa quanh năm, mẹ thì ở nhà là chăm con, thực tế thì suốt ngày tụ tập đánh bài, chẳng mấy khi lo cho nhà cửa.

Triệu Vũ hầu như ông bà nội nuôi lớn, cảm giữa và hai cụ cực kỳ sâu nặng.

Vài năm trước, bà nội và bố lần lượt qua đời, đã là cú sốc rất lớn với .

Gần đây, còn bàn với tôi về chuyện đón ông nội lên sống cùng một thời gian. Không ngờ, chưa kịp gì, âm dương đã chia đôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...