6
Mẹ vừa khóc vừa hết những uất ức bao năm.
Tôi vỗ tay cổ vũ:
"Mẹ, đáng lẽ mẹ phải từ lâu rồi!
"Trước đây mẹ nhẫn nhịn vì con, giờ con đã lớn, ông ta vẫn không thay đổi. Loại người như ông ta không đáng giữ lại!"
Bố tôi nghe xong, mặt lúc xanh lúc trắng, cắn răng, đá đổ ghế, gầm lên:
"Ly thì ly! Đừng có hối hận, tôi sẽ không cho các người quay lại đâu!
"Nhà cửa, tiền bạc, tôi sẽ không để lại gì cho các người!"
Ba mươi năm hôn nhân của mẹ kết thúc trong trắng tay, tôi nghe thấy tiếng mẹ thở phào nhẹ nhõm.
Khi chuyển đồ xuống tầng, tôi quay lại bố, rồi vỗ vai mẹ, trêu bà:
"Mẹ yên tâm, ông ấy chết rồi, nhà cửa, tiền bạc đều là của con. Ha ha ha!
"Mẹ có con, tức là mẹ có tất cả!"
—-------------
Tôi và mẹ một căn nhà nhỏ, từng chút một sắp xếp lại theo sở thích của mình.
Mẹ mua một kệ trồng cây xanh, đặt lên đó đầy những loài hoa mà bà thích.
Mẹ rất thích hoa, vì bố bị dị ứng phấn hoa, bao năm qua bà chưa từng trồng hoa trong nhà.
Bà dành cả đời chăm lo cho chồng con, đến mức quên đi bản thân.
Kể từ khi chuyển ra ngoài, mẹ như sống lại, cả con người bà cũng thay đổi.
Tôi tìm việc , còn mẹ thì không chịu ngồi yên, tìm công việc dọn dẹp.
Cuộc sống của chúng tôi dần ổn định, còn bố tôi thì vẫn chẳng để yên.
Một hôm, khi tôi dẫn mẹ đi qua một nhà hàng, chúng tôi bắt gặp bố tôi.
Ông đang dẫn mẹ con chị Vương đi ăn uống linh đình.
Tôi chợt nhớ, bao năm qua ông chỉ biết giơ tay ra để người khác phục vụ, chẳng biết nấu ăn là gì.
Mất đi mẹ, người giúp việc kiêm đầu bếp, ông chỉ còn cách đưa người ta ra ngoài ăn.
Mẹ tặc lưỡi, :
"Toàn đồ nhiều dầu mỡ, nhiều phụ gia, thế mà ăn ngon lành ghê!"
Khi mẹ vừa dứt lời, bên trong đã gọi thanh toán.
Nhân viên mang hóa đơn tới, mặt bố tôi tái mét:
"Ba trăm tệ một bữa? Sao đắt thế?!"
Có vẻ chị Vương sợ mất mặt, trừng mắt ra hiệu ông nhanh chóng trả tiền.
Vừa trả xong, ông đã quay sang trách:
"Thôi lần sau nấu ở nhà đi, ăn ngoài thế này sao chịu !"
Chị Vương không vừa, gắt:
"Ai nấu? Tôi không biết nấu đâu!
"Hay ông đi gọi bà giúp việc của ông về đi?"
Bố tôi nhếch mép, cố cứng giọng:
"Gọi gì mà gọi? Mặt mũi tôi để đâu? Đợi thời gian nữa bà ta tự về thôi. Cô nghĩ bà ta mọc cánh mà bay chắc?"
Nghe xong, mẹ kéo tôi đi thẳng. Về đến nhà, bà bảo tôi đặt lịch ra tòa ly hôn.
Khi tôi vừa gửi thông tin, bố tôi lập tức gọi điện.
"Trần Tố Phân, bà nghĩ bà thế không ai bà à? Bà không sợ, tôi sợ mất mặt đấy! Mau quay về đây!
"Về đây nhận lỗi, quỳ xuống, mọi chuyện sẽ bỏ qua!"
Tôi nghe mà tức điên. Nhưng mẹ lại bình thản, mỉm , với ông:
"Không phải ông ai không ly thì là đồ hèn sao? Gọi tôi một tiếng 'bà nội' nghe xem nào!"
Bạn thấy sao?