Tôi tưởng chuyện này sẽ qua đi, Luyện Thiệu đã mất thời gian của tôi tôi cũng đã trả thù lại, coi như chúng tôi đã tính sổ xong.
Thành phố S lớn như , chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa.
Nhưng có lẽ nghiệp duyên giữa chúng tôi chưa chấm dứt, chưa đầy nửa tháng sau khi tôi đi mua sắm, tôi lại cờ gặp Luyện Thiệu.
Lúc đó tôi đang chọn một cái túi để đi , tiện tay vào một cửa hàng thương hiệu xa xỉ.
Nhưng có lẽ hôm nay tôi ăn mặc quá xuề xòa, chỉ mặc một cái áo phông trắng không logo mà trước đó tôi mua, lại không mang theo túi xách, nên nhân viên bán hàng không quá nhiệt . Cô ta thấy tôi vào mà không câu nào, cúi đầu nghịch điện thoại.
Tôi tùy tiện cầm một cái túi trị giá hai vạn, cái túi này tuy rẻ đủ lớn, dùng để đựng tài liệu cũng khá tiện.
"Túi này có mẫu mới không?" Tôi quay đầu hỏi nhân viên.
Cô nhân viên hay tiếp đón tôi trước đây không có mặt, nhân viên này là người lạ, khoảng ba mươi tuổi, dáng người gầy gò, môi tô son đỏ chót.
Cô ta đang mải mê lướt Douyin, giả vờ không nghe thấy tôi .
Tôi nhíu mày, lại hỏi lớn lần nữa.
Cô nhân viên lướt mắt tôi, không kiên nhẫn :
"Không có đâu, không mua thì đừng có vào!"
Lửa trong lòng tôi lập tức bùng lên.
Mẹ tôi và tôi đã chi tiêu ở cửa hàng này hàng triệu tệ, chúng tôi đã là khách VIP rồi.
Mỗi lần trước khi đến, chúng tôi đều thông báo với quản lý tiếp đón chúng tôi, khi đến thì nước uống, trái cây và catalog sản phẩm mới đều chuẩn bị sẵn.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp một nhân viên thô lỗ như !
Khi tôi định tranh cãi với ta, đột nhiên có một giọng chế giễu vang lên từ bên cạnh.
"Chồng, này chính là cũ mà lúc nãy à?"
Tôi quay lại, quả thật là Luyện Thiệu đứng sau tôi.
Lúc này ta đang tôi với ánh mắt không vui, bên cạnh ta là một người phụ nữ có thân hình đầy đặn đang khoác tay ta, ánh mắt của ta giống hệt mẹ ta, khi người khác mắt luôn đá xéo có vẻ khinh khỉnh.
Đây là đối tượng mà Luyện Thiệu đang mai mối, tôi nhớ ta tên là Trần Linh.
"Đúng rồi." Luyện Thiệu vỗ vỗ tay ta : "Cô ta nghèo rớt mồng tơi, Thẩm Giai, tôi khuyên nên biết mình biết ta, không thấy nhân viên bán hàng không thèm tiếp đón sao?"
Trần Linh liếc tôi một cái, như cố đối mặt với tôi, từ từ bước vào cửa hàng.
Cô ta mặc một bộ áo lông giả, đeo một cái túi rẻ tiền kiểu cơ bản, ngay lập tức nhân viên gầy gò thấy ta thì mắt lập tức sáng lên, vội vã thu điện thoại, nở một nụ tươi rói, tiến lại gần.
"Chị đẹp, chị xem gì nào?"
Trần Linh chỉ vào cái túi tôi đang cầm: "Cái đó đưa tôi xem thử."
Cô nhân viên đáp một tiếng, bước tới định cầm chiếc túi tôi đang giữ.
Tôi mặt lạnh : "Tôi đã xem trước."
Cô nhân viên liếc tôi từ trên xuống dưới, xác nhận tôi không có bất kỳ thương hiệu cao cấp nào trên người, liền đảo mắt một cái, rồi lườm tôi.
"Xem có ích gì đâu, mua nổi không? Đừng lỡ việc của chúng tôi!"
Tôi thật sự sốc trước thái độ của ta.
Mỗi lần tôi vào cửa hàng này, gần như đã xem hết các mẫu túi, hiếm khi gặp một nhân viên bán hàng hống hách như , thông thường họ sẽ rất lễ phép.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp phải người như thế này, quả nhiên gặp Luyện Thiệu là chẳng bao giờ có chuyện tốt.
"Cô không hiểu à, tôi bảo đưa cái túi đó cho tôi."
Bạn thấy sao?