"Cậu thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty ngay! Một lát tôi sẽ cho phòng nhân sự trả thêm một tháng tiền lương cho cậu!"
Luyện Thiệu nghe xong, chân tay như mềm nhũn.
Anh ta mặt mày hoảng loạn, van xin giám đốc Trương: "Giám đốc, đây là vu cáo, ngài không thể đuổi tôi ! Ngài cho tôi thêm một cơ hội nữa đi!"
Rồi ta về phía tôi, lo lắng :
"Thẩm Giai, với giám đốc đi, tất cả đều là hiểu lầm, chúng ta không cần phải đến mức này đâu?"
Tôi quay đầu lạnh.
"Sao không với mẹ là không cần ?"
"Tôi, tôi..."
Anh ta nghẹn lại, không nên lời.
Công việc này tôi đã nhờ quan hệ tìm giúp Luyện Thiệu, với điều kiện của ta thì hoàn toàn không thể vào một công ty lớn như Hoa Tân.
Tôi đã nhờ bố tôi giúp ta, còn lo lắng cho lòng tự trọng của ta nên không cho ta biết.
Bây giờ nghĩ lại, tôi thật sự ngu ngốc.
Nhưng không sao, những gì tôi đã cho đi, đương nhiên tôi có thể lấy lại.
Tôi ngắm dáng vẻ thất thế của Luyện Thiệu như một con ch.ó mất chủ, cảm ơn giám đốc Trương rồi mỉm rời đi, chỉ để lại Luyện Thiệu ngơ ngác đứng trong văn phòng.
Các đồng nghiệp trong văn phòng vẫn đang bàn tán về các hóa đơn và các bản chụp màn hình cuộc trò chuyện tôi mang đến, tôi đã che đi thông tin của mình mọi việc đều rõ ràng.
Một đồng nghiệp nữ ngạc nhiên :
"Trời ạ, bình thường Luyện Thiệu giả vờ thanh cao thế mà không ngờ lại tính toán với vì hai ngàn?"
Một đồng nghiệp nữ khác nhếch môi.
"Trước đây tôi nhà tôi có nhà ở Hi Viên, ta còn tán tỉnh tôi, may mà tôi không mắc lừa, cái vẻ nghèo hèn của ta là biết ngay."
Một chàng trai trẻ chỉ vào tờ rơi : "Còn ngoại , thật là đỉnh, Luyện Thiệu chuyện gì cũng có thể ra , tôi không dám những cuộc trò chuyện đó nữa."
......
Tôi mỉm .
Tin đồn lan nhanh, trong ngành truyền thông này, không đến gì khác, tin tức là lan nhanh nhất.
Tin chắc rằng đến tối, những hóa đơn này sẽ chia sẻ trong các nhóm lớn.
Mất việc là gì chứ, dám loạn với tôi, tôi sẽ ta bẽ mặt, để ta không thể tiếp tục việc trong ngành này!
5
Tối hôm đó, Luyện Thiệu đã liên lạc với tôi.
Trong điện thoại, ta có vẻ như phát điên, giọng điệu gần như muốn nuốt chửng tôi.
"Thẩm Giai, nhất định phải đi rõ với giám đốc của chúng tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua đâu!
"Mẹ tôi còn đánh bà ấy, nếu không đưa tôi một trăm vạn, đến xin lỗi tôi, tôi sẽ báo cảnh sát, tôi sẽ cho vào tù!"
Tôi không thể nhịn .
"Ok." Tôi một hồi rồi : "Cứ đi báo cảnh sát đi."
Sau đó tôi cúp máy.
Cái tát đó chắc chắn không để lại dấu vết, tôi đã điều chỉnh lực khi tát.
Dù cảnh sát có ở ngay đó thì cũng chỉ có thể khiển trách qua loa mà thôi, trừ khi tôi tát khiến màng nhĩ mẹ ta bị thủng.
Còn kiện tôi? Vui thật.
Tôi quyết định chặn tất cả liên lạc của Luyện Thiệu.
Ai mà chẳng có lúc mù quáng khi còn trẻ, tôi quan tâm đến ta, quan tâm đến mẹ ta không phải vì tôi không thể tìm ai tốt hơn mà vì tôi nghĩ chúng tôi có cảm.
Nhưng ta chỉ nghĩ tôi không thể sống thiếu ta, tôi đối xử tốt với ta, ta có thể tùy ý chà đạp tôi.
Loại người như chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, tự ti mà lại kiêu ngạo, nghĩ lại tôi còn phải cảm ơn mẹ ta.
Nếu không phải vì bà ta chuyện, nếu chúng tôi kết hôn thuận lợi, cuộc sống khổ cực của tôi mới thực sự bắt đầu.
......
Bạn thấy sao?