"Xem rõ đi, tôi chỉ mua một đôi giày cho con trai bà đã hết năm nghìn rồi!
"Còn điện thoại nữa, một vạn hai, các khoản ăn uống lặt vặt tôi đã tiêu của con trai bà hơn bốn vạn rồi!"
"Nếu bà muốn tiền, , tôi chuyển cho bà hai nghìn bà bảo con trai bà trả lại tôi bốn vạn!"
Nói rồi, tôi mở danh sách đen của Luyện Thiệu, kéo ta ra, lập tức chuyển tiền và gửi screenshot hóa đơn cho ta.
Mẹ Luyện Thiệu sững người một chút, rồi bắt đầu trò bẩn.
"Ai mà biết đưa tiền cho thằng đàn ông nào, con trai tôi chẳng nhận gì cả!"
Tôi lạnh lùng bà ta.
"Không cần bà phải phủ nhận, tôi có chứng từ vận chuyển, người ký nhận là ta, mai tôi sẽ tới công ty ta hỏi thử, xem ông chủ của ta có quản không."
Mẹ Luyện Thiệu nghe tức giận đến mức mặt bà ta đỏ bừng!
"Cô có biết xấu hổ không, Luyện Thiệu chúng tôi lâu như , chi tiêu một chút có sao đâu, sao lại ác với nó như , là đồ dơ bẩn...”
Bà ta cố gắng thoát khỏi bảo vệ, giơ tay định tát tôi.
Khi tay bà ta vừa giơ lên, Thẩm Tu đã định ngăn lại.
Nhưng tác của tôi nhanh hơn.
Tôi nhanh chóng nắm c.h.ặ.t t.a.y bà ta, rồi vung một cái tát vào mặt mẹ Luyện Thiệu.
"Bụp!" một tiếng rất rõ.
Cơn giận trong tôi gần như không thể kiềm chế , tôi bà ta :
"Bà dám vào tôi, tôi nhất định sẽ cho Luyện Thiệu phải chết, tôi , bà có thể thử xem."
Mẹ Luyện Thiệu ngừng lại một chút, rồi bất ngờ mũi phồng ra, mạch m.á.u trên mặt nổi lên, như phát điên lao về phía tôi.
"Con khốn, mày dám đánh tao, mày là loại có cha sinh không có mẹ dạy, không có giáo dục, tao đánh c.h.ế.t mày..."
Thẩm Tu nhíu mày, tiến lên một bước chắn trước mặt tôi, rồi với bảo vệ:
"Nhanh chóng đưa bà ta ra ngoài!”
"Nếu bà còn tới đây, tôi sẽ gọi cảnh sát."
Bảo vệ nghe theo lệnh, lập tức kéo tay mẹ Luyện Thiệu, mạnh mẽ kéo bà ta ra ngoài.
Bà ta như con gà mẹ sắp chết, vừa bị kéo ra ngoài vẫn không ngừng mắng tôi bằng những lời lẽ thô tục.
Tôi cảm thấy nghẹn trong cổ họng, khó chịu vô cùng nghĩ lại, tôi đã có kế hoạch.
Tôi quay đầu lại, hít một hơi thật sâu.
"Ông chủ, chiều nay tôi xin nghỉ một chút."
Thẩm Tu ngạc nhiên: "Làm gì , về nhà khóc à?"
"Không." Tôi lắc đầu: "Tôi đi đòi tiền!"
4
Thẩm Tu rất nhanh chóng đồng ý cho tôi nghỉ phép, còn bảo tôi cố gắng đừng ấy mất mặt.
Cả buổi trưa, tôi đã in ra tất cả các hóa đơn kèm theo các tin nhắn giữa Luyện Thiệu và tiểu tam.
Nếu ta không có lương tâm thì đừng trách tôi vô .
Thật buồn , bọn họ nghĩ người khác không biết chuyện sao?
Chiều hôm đó, tôi đến công ty của Luyện Thiệu, khác với mẹ ta, tôi chỉ để một đống tài liệu tôi in sẵn trước cửa văn phòng, rồi trực tiếp tìm gặp ông chủ của họ.
Thư ký thấy cái túi Hermes tôi mang theo, nghĩ tôi đến để việc với ông chủ, không hỏi nhiều mà dẫn tôi vào văn phòng.
Ban đầu, ông chủ chưa hiểu tôi muốn gì, cho đến khi tôi trải tất cả các hóa đơn ra trước mặt ông ta.
Tôi đã từng gửi cho Luyện Thiệu hóa đơn một lần, lúc đó tôi nghĩ chỉ cần ta trả tiền cho tôi là tôi sẽ không tính toán nữa.
Nhưng ta giả vờ không thấy, nhận tiền xong lại lập tức chặn tôi.
Vậy thì đừng trách tôi.
Bạn thấy sao?