"Đừng có nữa Tiểu Thẩm," Luyện Thiệu đứng dậy, ta nở một nụ lạnh, ngẩng cằm lên : "Chẳng lẽ em ở bên không phải vì muốn có hộ khẩu ở thành phố S à?"
"Không thì tại sao có bao nhiêu người theo đuổi em, em lại chọn , chẳng phải vì là người bản địa sao?"
Giọng điệu của ta quá tự tin, khiến tôi cảm giác như thể những gì ta là sự thật.
Hóa ra trong mắt ta, tôi không phải vì ta, mà vì muốn có một hộ khẩu.
Nhưng nhà tôi có vô số bất sản, khắp các nơi trên cả nước đều có nhà, sao tôi phải ở lại thành phố S chứ?
Tôi cảm thấy thật sự không thể chấp nhận , Luyện Thiệu đã trở nên điên cuồng vì cái hộ khẩu này rồi, tôi không muốn thêm với ta nữa.
Chia tay thì chia tay, tôi đâu phải là người không ai muốn.
Tôi im lặng, không gì, đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Khi Luyện Thiệu thấy tôi lấy vali ra, ta còn chế nhạo từ phía sau:
"Đừng có dùng mấy trò này, tôi thật sự không bị lừa đâu!"
"Em đi đi, nếu hôm nay em bước ra khỏi cửa này thì đừng có quay lại nữa! Tôi cho em biết, tôi không bao giờ quay lại với em đâu!"
Tôi không trả lời ta, nhanh chóng thu dọn đồ đạc và bước ra ngoài.
Cánh cửa phía sau đóng sầm lại, Luyện Thiệu lớn tiếng :
"Tôi sẽ xem , một người chẳng có gì ngoài hộ khẩu ngoại tỉnh, có thể đi đâu, sau này đừng có quay lại cầu xin tôi!"
Tôi khẽ nhạt, mở điện thoại đặt phòng khách sạn 5 sao gần nhất.
Phòng tổng thống, 81 nghìn một đêm, ngang bằng với một năm lương của Luyện Thiệu.
Sau đó tôi gọi điện cho bố tôi.
"bố, dự án mới của chúng ta, Thịnh Cảnh, còn căn hộ nào không? Con muốn mua một căn."
Bố tôi bị tôi phiền giữa đêm khuya, suy nghĩ một lúc rồi :
"Các căn đã bán gần hết rồi bố vẫn còn vài căn, có một căn tầng trệt 260 mét vuông, muốn không? Đã hoàn thiện, có thể vào ở ngay."
Tôi gật đầu.
"Được, ngày mai con qua lấy chìa khóa."
3
Ngày hôm sau, khi tôi vừa định đi lấy chìa khóa từ công ty quản lý, tôi nhận một file Excel từ Luyện Thiệu.
Mở ra xem, tôi chẳng biết gì nữa, chỉ có thể vừa tức giận vừa buồn .
Luyện Thiệu đã liệt kê tất cả các khoản chi tiêu trong một năm tôi và ta ở bên nhau, bây giờ ta muốn đòi tiền lại.
"Tiểu Thẩm, chúng ta đã ở bên nhau một năm rồi, đây là tất cả tiền tôi đã chi cho , nếu muốn chia tay thì trả lại tiền cho tôi."
Trong bảng, ta liệt kê từng khoản: đã ăn 8 bữa, nướng cá, lẩu, xiên nướng, buffet… từ vài chục đến vài trăm đồng.
Vào ngày lễ nhân, ta gửi tôi một phong bao lì xì, sinh nhật tôi, ta mua cho tôi một con búp bê vải 50 tệ.
Chúng tôi đã đi xem 3 bộ phim, mỗi lần 80 tệ.
Thậm chí ta còn tính cả tiền tôi trả khi đi taxi, mua trà sữa nữa, tổng cộng tất cả cộng lại.
Luyện Thiệu tiếp tục gửi một tin nhắn: "Còn những khoản nhỏ khác tôi không tính nữa, coi như tôi tặng ."
Tôi thật sự không thể tin , chưa đến việc ta lại tính cả phần ăn uống, sử dụng của mình vào tôi, sao ta không tính xem tôi mua cho ta một đôi giày hết hơn 5000 tệ!
Vào sinh nhật ta, tôi mua cho ấy chiếc iPhone mới nhất, 12 nghìn tệ!
Mà khi đi ăn, chúng tôi luôn chia đôi tiền, ta mời tôi ăn nướng cá và lẩu cay, tôi mời ta ăn buffet với mức giá ít nhất 800 tệ mỗi người hoặc ăn ở nhà hàng Michelin!
Người này sao có thể vô liêm sỉ đến mức này?
Tôi cảm thấy nếu thêm lời nào với ta thì chính là đang tự nhục mình, nên tôi đã chặn hết mọi cách liên lạc với ta, không muốn thấy nữa.
Bạn thấy sao?