Tôi không dám kể chuyện này với bố mẹ, nếu ra chắc họ sẽ tức chết.
Đã Luyện Thiệu một năm, tôi thật sự không nỡ buông tay.
Mặc dù ta không phải là người có điều kiện tốt nhất xung quanh tôi, thậm chí có thể là người kém nhất một năm qua, tôi cũng đã có cảm, dù chỉ là nuôi một con ch.ó lâu như cũng sẽ có cảm.
Tôi không muốn từ bỏ dễ dàng như .
Tuy nhiên, Luyện Thiệu ngày càng lạnh nhạt với tôi.
Ban đầu tôi không hiểu tại sao, cho đến khi tôi phát hiện ra cuộc trò chuyện giữa ta và một qua tin nhắn trên điện thoại của ta.
Luyện Thiệu đã ngủ, điện thoại của ta đang sạc ở bên cạnh tôi. Trong đêm tối, màn hình điện thoại của ta bất ngờ sáng lên, một tin nhắn hiện lên.
Có lẽ là do linh cảm của phụ nữ, tôi vốn không bao giờ xem điện thoại của ta lúc này tôi lại đưa tay ra, do dự một chút rồi nhập mật khẩu và mở tin nhắn đó ra.
Và tôi thấy ta gọi một là "Người đẹp".
Ảnh đại diện của là một đóa hồng đỏ, họ đã bắt đầu nhắn tin từ mấy ngày trước. Cuộc trò chuyện dài đến mức tôi phải lướt qua mãi mới hết.
Trong cuộc trò chuyện, không để ý gì đến ta Luyện Thiệu lại thả thính một cách không có giới hạn.
Anh ta : "Anh em ngay từ lần đầu gặp, thật sự rất thích em, cảm thấy mình độc thân cho đến giờ là vì để đợi em xuất hiện."
Luyện Thiệu chưa bao giờ đối xử với tôi như , lúc nào cũng tỏ ra cao cao tại thượng một cách kỳ lạ.
Anh ta còn : "Em nghĩ sao về ? Chúng ta cũng không còn trẻ nữa, tốt nhất là nên quyết định chuyện kết hôn sớm đi."
Nhưng hôm qua ta còn với tôi là ta cảm thấy mình vẫn còn trẻ, không vội.
Cuối cùng ta : "Cuối tuần này em có thời gian không, người đẹp, mời em đi ăn nhé? Anh biết một nhà hàng rất ngon."
Tôi ngồi trong bóng tối, lướt qua những cuộc trò chuyện không thể chịu nổi đó, tôi không hiểu tại sao người đàn ông luôn tỏ ra cao ngạo trước mặt tôi lại trở thành một kẻ hèn mọn khi đối diện với người khác.
Chỉ vì đó có một căn hộ tám mươi mét vuông sao?
Tôi nhắm mắt lại, đẩy Luyện Thiệu dậy, đưa màn hình điện thoại của ta ra trước mặt, bình tĩnh hỏi:
"Đây là ý gì?"
Luyện Thiệu dụi mắt, ngớ người một chút, rồi đột ngột giật điện thoại lại.
Lực tay của ta mạnh quá, móng tay tôi bị đụng mạnh gãy, đau đến mức tôi run lên.
Nhưng tôi chưa kịp gì, Luyện Thiệu đã ngồi dậy, tức giận :
"Em xem điện thoại của à?!"
Tôi vào móng tay bị gãy, nhẹ nhàng : "Luyện Thiệu, đây là ý gì? Anh đang tìm người thay thế tôi à?"
"Anh vừa ở bên tôi, vừa nhòm ngó người khác à?"
"Luyện Thiệu." Tôi ta, chế nhạo : "Anh tôi thật sự buồn nôn."
Luyện Thiệu nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Biểu cảm của ta trở nên dữ tợn, quát lớn: "Đúng! Anh không muốn ở bên em nữa thì sao?"
"Em cũng lại mình đi, em có thể cho cái gì? Bố mẹ em có thể mua nhà cho chúng ta không? Anh ở bên em sẽ nghèo suốt đời!"
"Anh cho em biết, Tiểu Thẩm!" Anh ta chỉ vào mũi tôi, từng chữ một :
"Bố mẹ em có chuyên chở gạch cả đời cũng không mua nổi một cái toilet đâu!"
Tôi ngây ra người đàn ông có vầng trán nổi gân xanh, sắc mặt dữ tợn.
Anh ta như biến thành một người khác, không còn chút dịu dàng, tao nhã nào, mà giờ đây chỉ còn là một con ch.ó yếu đuối và thực dụng.
Tôi đột nhiên cảm thấy rất mơ hồ.
"Anh hy vọng kết hôn sẽ thay đổi địa vị à? Trong mắt , hôn nhân chỉ là một cuộc giao dịch thôi sao?"
Bạn thấy sao?