Vả Mặt Kẻ Trọng [...] – Chương 2

Căn nhà nhỏ tí, có lẽ chỉ khoảng hai ba chục mét vuông, chẳng có phòng khách đàng hoàng, chúng tôi ngồi ăn cơm ngay trên bàn trà trong phòng khách.

 

Nhà vệ sinh thì nhỏ đến mức không thể tả, vòi sen và bồn cầu đều đặt chung một chỗ, tắm còn phải đứng vắt vẻo qua bồn cầu.

 

Tổng diện tích căn nhà còn không bằng nhà vệ sinh ở nhà tôi.

 

Mẹ Luyện Thiệu thấy tôi xung quanh, tự hào : "Đây là khu vực cũ, mặc dù chỉ có ba mươi mét vuông cũng phải ba trăm vạn đấy."

 

"Chắc chắn không thể có mấy trăm vạn để mua nhà ở đây đâu, đừng mơ tưởng đến chuyện đó nữa."

 

"Trước đây có người giới thiệu cho con trai tôi một , ấy mua nhà ở Thành phố Thịnh Cảnh, tám mươi mét vuông, ba phòng ngủ một phòng khách!"

 

Bà ta kéo một tờ quảng cáo từ bên cạnh, chỉ vào hình ảnh dự án bất sản trên đó.

 

"Đây là khu mới mở, một mét vuông có giá khởi điểm từ mười vạn, Tiểu Thẩm, bố mẹ có thể hỗ trợ và Luyện Thiệu mua nhà ở đây không?"

 

Bà ta nâng cằm, giọng điệu khinh thường, đưa tờ quảng cáo cho tôi.

 

Tôi nhận lấy vào trang quảng cáo, nhíu mày.

 

Cảm thấy thật quen thuộc.

 

Chết tiệt, đây không phải là dự án bất sản do bố tôi phát triển sao?

 

Mẹ Luyện Thiệu nhai cần tây kêu lạo xạo: "Luyện Thiệu nhà chúng tôi có điều kiện tốt, cũng có rất nhiều thích thằng bé, chuyện của hai đứa tôi nghĩ không cần phải vội."

 

"Tiểu Thẩm à, túi này mang về đưa cho mẹ dùng đi."

 

...

 

Tôi mở miệng, Luyện Thiệu bên cạnh, ta không gì, chỉ chăm ăn cơm.

 

Tôi thật sự không biết nên gì, trước giờ tôi chưa từng gặp phải chuyện thế này, mọi thứ hôm nay đều quá kỳ lạ đến mức tôi không thể thốt ra lời.

 

Tôi có nên rằng cái túi này cộng với hàng hóa trị giá hơn ba mươi vạn, có thể mua mười mấy cái túi của bà ta không?

 

Nhìn Luyện Thiệu vẫn không nhận ra điều gì, tôi cuối cùng chỉ có thể đứng dậy dưới ánh mắt tiễn khách của mẹ ta, nhẹ nhàng :

 

"Vâng, thưa , cháu biết rồi."

 

2

 

Tôi mang theo túi Hermes ra về.

 

Túi Hermes này là mẹ tôi phải chi ra mười lăm vạn để đặt trước  mới có , thật tiếc là trong mắt mẹ Luyện Thiệu, nó chẳng bằng cái túi có giá chưa tới mười tám nghìn.

 

Tôi đến với tất cả sự chân thành, tôi muốn với bà ấy rằng bố tôi đã rồi, dù chúng tôi quyết định sống ở đâu cũng đều sẽ bố mẹ lo cho xe và nhà.

 

Nếu không muốn việc cũng không sao, sau này tôi và Luyện Thiệu có thể cùng nhau tiếp quản công ty gia đình.

 

Nhưng tôi không ngờ rằng tôi không thể ra lời nào.

 

Tôi cắn môi, hỏi Luyện Thiệu: "Có phải mẹ không thích em vì em là người ngoại tỉnh không?"

 

Tôi muốn kể cho ta về hoàn cảnh của mình, vì dù sao tôi cũng có cảm với Luyện Thiệu sau một năm quen biết.

 

Nhưng Luyện Thiệu chẳng hề tỏ ra xin lỗi vì sự bất lịch sự của mẹ ta, ta vừa đi vừa tự nhiên:

 

"Đúng rồi, người địa phương thì chỉ tìm người địa phương thôi.”

 

"Anh với em, mấy người ngoài tỉnh đều chỉ muốn lừa lấy hộ khẩu thôi, ai chả muốn ở lại thành phố S chứ. Bạn ta ấy, có cả đám con vây quanh chỉ để lấy ta mà thôi."

 

Anh ta lắc đầu tỏ vẻ ghen tị.

 

"Cũng chỉ có là không chê em là người ngoài tỉnh thôi."

 

Những lời tôi định đột ngột nghẹn lại ở cổ họng.

 

...

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...