"Cô này đã có trai chưa, giới tính không quan trọng đâu, tôi biết giặt giũ, nấu ăn, dọn dẹp, tốt nghiệp 985 đấy!"
"Ai ghen tị tôi không , tòa nhà 7 có diện tích từ 260m² trở lên, giá mỗi mét vuông trên 10 vạn, chỉ riêng ba căn này cũng đã gần chín con số rồi, đúng là có người sinh ra đã ở vạch đích."
Trần Linh và Luyện Thiệu vào những tin nhắn trong nhóm, trợn mắt không lời nào.
Lúc này, quản lý khu vực tôi gọi cũng vội vàng chạy xuống, vừa thấy tôi ta đã cúi người chào.
"Chào Thẩm, tôi có thể giúp gì không?"
Tôi liếc Trần Linh và Luyện Thiệu, chỉ vào đường đỗ xe của họ:
"Tôi nghi ngờ hai người này đang chiếm chỗ đỗ xe, tôi nghĩ khu cao cấp của chúng ta không nên dung túng hành vi này."
Quản lý gật đầu với tôi, rồi về phía Trần Linh.
Trần Linh nghẹn lời một lúc, sau đó lớn tiếng : "Tôi là chủ nhà ở Thịnh Cảnh Viên!"
Quản lý không kiêu ngạo cũng không cúi mình: "Vâng, thưa , là chủ nhà của căn hộ nào ạ?"
Trần Linh mặt mũi đỏ bừng, không chịu , rõ ràng ta cũng biết đây là khu đỗ xe cao cấp vẫn ngẩng cao đầu : "Dù sao tôi cũng là chủ nhà ở Thịnh Cảnh Viên, thái độ của như là sao?”
Tôi , liếc tên ta trong nhóm rồi :
"Cô ấy là chủ căn hộ nhỏ, tìm thử xem căn hộ số 18 tòa nhà 2 đi."
"Vâng." Sau khi gọi điện, quản lý nhỏ lịch sự với Trần Linh:
"Xin lỗi , đây là khu đỗ xe cao cấp, khu đỗ xe cho các căn hộ nhỏ nằm ở phía Tây.”
"Cô không có chỗ đỗ xe tại Thịnh Cảnh Viên, không thể vào khu đỗ xe này ."
Quả thật, tôi đã chụp ảnh mặt của Trần Linh và Luyện Thiệu rồi đăng lên nhóm.
"Các chủ sở hữu, hai người này không mua chỗ đỗ xe mà luôn theo sau xe khác để chiếm chỗ, trong khi chỗ đỗ xe của chúng ta vốn đã rất chật chội, chúng ta không thể dung túng hành vi thiếu văn hóa như , nếu thấy hai người này chiếm chỗ, xin báo cáo cho bảo vệ. 18-2-3102"
Ngay lập tức có một số phản hồi.
"Hóa ra là chiếm chỗ không , nhân tiện không phải là chủ căn hộ nhỏ sao, sao lại đến khu đỗ xe tầng này? 18-2-3102"
Các chủ sở hữu khác cũng tham gia:
"Không chiếm chỗ thì lại lên án các chủ nhà khác, tôi cũng thấy rồi, người ta mua chỗ đỗ xe thì sao phải cho ấy đỗ?"
"Đúng ! Không có tiền thì đừng đỗ xe, kiểu áp đặt đạo đức này là gì!"
...
Trần Linh và Luyện Thiệu mặt mày đỏ bừng, hai người không gì.
Tôi cầm túi vừa mua xong đi ngang qua họ, mỉm :
"Người nghèo thì chính là nghèo, đừng có vẻ ta đây, nhớ lấy."
"À đúng rồi, cảm giác nổi tiếng thế nào?"
"Thẩm Giai!"
Tôi đi vài bước thì Luyện Thiệu gọi tên tôi, trong giọng là sự pha trộn cảm .
Tôi không dừng lại, tiếp tục bước đi thẳng một mạch.
7
Sau đó tôi không còn gặp lại cặp đôi này trong khu nữa trong nhóm thì vẫn thường xuyên thấy.
Trần Linh vẫn không thể bỏ thói quen chiếm chỗ đỗ xe, thường xuyên bị các chủ nhà báo cáo và gắn thẻ bảo vệ, đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong khu, hay cãi vã với các chủ nhà khác trong nhóm, sau đó bị "dạy dỗ".
Sau đó Luyện Thiệu cũng tìm cách hòa với tôi, ta đã đổi mấy số điện thoại để gọi cho tôi, thật sự khiến tôi cảm thấy ghê tởm.
Một tối, khi tôi đang xem tài liệu về Thịnh Cảnh, một cuộc gọi lạ đến.
Tôi cứ nghĩ là người giao đồ ăn khi nghe máy mới phát hiện là Luyện Thiệu.
Trong điện thoại, Luyện Thiệu rất nhỏ:
"Thẩm Giai, nghĩ chúng ta cần rõ một số chuyện, em hãy bỏ khỏi danh sách đen đi."
Tôi nghĩ một lúc rồi bỏ ta ra khỏi danh sách đen.
Bạn thấy sao?