Vả Mặt Kẻ Trọng [...] – Chương 11

Tôi cầm cái túi trên tay lắc lắc trước mặt ta: “Cô còn muốn cái túi này không?”

 

Cô nhân viên vội vàng lắc đầu, tươi hơn nữa: “Không, không cần nữa đâu.”

 

Tôi gật đầu, chỉ vào một hàng túi sau lưng ta, khoảng mười cái.

 

“Cả hàng này tôi lấy hết, gói lại cho tôi.”

 

Cô nhân viên đến mức mặt sắp nở nếp nhăn, tưởng tôi đang giúp ta tăng doanh thu, vui vẻ liếc quản lý, rồi chẳng thèm ý đến việc Luyện Thiệu đang chuẩn bị quẹt thẻ, bắt đầu lấy từng cái túi xuống, gói lại ngay ngắn rồi cho vào hộp.

 

Tôi đứng bên cạnh lựa chọn từng món: “Cái này tôi không thích, gói cái kia đi!”

 

“Cái này không lấy, đổi thành màu hồng cùng mẫu nhé.”

 

“Cái này có kích cỡ lớn không? Tôi không lấy cái nhỏ.”

 

……

 

Chúng tôi đã gói hết gần hai tiếng đồng hồ, trên mặt nhân viên mồ hôi nhễ nhại, ta mệt đến mức không thể đứng thẳng người, vẫn cố gắng tươi, thở hổn hển rồi nhẹ giọng :

 

“Chị Thẩm, chị thấy thế này không?”

 

Tôi qua một lượt, miễn cưỡng : “Cũng .”

 

“Vậy chị thanh toán thẻ hay...” Cô ta ngồi xuống đất, ngẩng mặt lên nịnh nọt, biểu cảm trên mặt hoàn toàn trái ngược với vẻ khinh thường lúc trước.

 

Nếu đơn hàng này tính vào chỉ tiêu của ta thì đã có thể kiếm hoa hồng cả năm, đương nhiên ta rất vui mừng.

 

Tôi mỉm , gọi quản lý lại, chỉ vào chục cái túi trên bàn:

 

“Quản lý Vương, giúp tôi quẹt thẻ đi, ủng hộ doanh thu của tháng này.”

 

Quản lý Vương mặt đầy vui mừng, cả đống túi này tổng cộng phải gần bảy con số, hoa hồng của ấy sẽ không ít, ấy vui vẻ cầm máy POS đưa tới trước mặt tôi.

 

“Cảm ơn chị Thẩm! Một lát chúng tôi sẽ cử người mang túi đến tận nhà chị.”

 

Cô nhân viên gầy gò đứng bên cạnh sắc mặt đầy vẻ ngỡ ngàng, t từ đỏ chuyển sang xanh ta không dám gì, chỉ có thể nắm c.h.ặ.t t.a.y đứng một bên chằm chằm.

 

Tôi mỉm , quẹt thẻ, đứng dậy Luyện Thiệu đang đứng bên cạnh, vẫn còn đang chằm chằm.

 

Lúc này, ta và Trần Linh đều mặt đầy kinh ngạc, có vẻ như chưa hoàn hồn.

 

Tôi chỉ vào máy POS: “Không phiền các người chứ, thanh toán thẻ đi.”

 

Luyện Thiệu há miệng, liếc Trần Linh đang chằm chằm, rồi lấy từ trong túi ra một cái thẻ, mặt mày căng thẳng quẹt qua, nhập mật khẩu.

 

“Xin lỗi.” Quản lý Vương qua màn hình, mặt không đổi sắc, mỉm : “Anh ơi, thẻ của không đủ tiền, có thể đổi thẻ khác không?”

 

Luyện Thiệu mặt xanh lét, ta liếc tôi, từ giữa kẽ răng lẩm bẩm:

 

“Cửa hàng của các ... có thể quẹt thẻ tín dụng không?”

 

Tôi không khách sáo lớn, trả lại những lời mà Trần Linh đã với tôi lúc trước:

 

“Đừng mất doanh thu của người khác, cần gì phải giả vờ người giàu có ?”

 

Nói rồi tôi thuận tay chọn một cái túi thích, đi ra ngoài một cách ung dung.

 

Phía sau tôi có thể cảm nhận ánh mắt sắc lạnh như muốn g.i.ế.c người tôi chẳng quan tâm chút nào.

 

Hạng người này, không cần phải tặng ánh mắt thương .

 

...

 

Chưa về đến nhà, tôi đã nhận tin nhắn từ Luyện Thiệu qua Alipay.

 

Không biết ta từ đâu tìm thông tin liên lạc của tôi, nhắn một tin:

 

“Thẩm Giai, lấy đâu ra nhiều tiền , có phải bao nuôi không?”

 

Tôi nghiến chặt răng.

 

Mỗi khi tôi nghĩ đây là giới hạn của ta, Luyện Thiệu lại dùng hành chứng minh rằng ta không có giới hạn nào cả.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...