Vả Mặt Kẻ Trọng [...] – Chương 1

1

 

Tôi và Luyện Thiệu nhau một năm, cuối cùng cũng đến lúc gặp mặt gia đình ta.

 

Trước khi đi, bố mẹ tôi căn dặn kỹ phải lịch sự và chu đáo. Họ chuẩn bị sẵn cho tôi những món quà tốt nhất: nhân sâm khô, đông trùng hạ thảo, hộp trà cao cấp và hai chai rượu Mao Đài.

 

Mẹ tôi còn đặc biệt đưa cho tôi cái túi Hermès vừa mua, hy vọng mẹ ta sẽ có thiện cảm với tôi.

 

Tôi tràn đầy tự tin, nghĩ rằng mẹ ta chắc chắn sẽ thích mình.

 

Nhưng không ngờ, ngay từ lúc tôi bước vào cửa, mặt bà ta đã lạnh tanh.

 

Tôi đứng ở cửa, lễ phép chào: "Cháu chào ạ!"

 

Mẹ ta chỉ liếc qua tôi một cái, không thèm đáp lại, sau đó quay lưng đi thẳng vào nhà.

 

...

 

Tôi hơi ngượng ngùng, quay sang Luyện Thiệu. Anh ta chỉ gượng, kéo tôi vào trong.

 

Vào nhà, tôi đặt hết quà lên bàn, định vào bếp giúp bà ta một tay.

 

Trên bàn ăn chỉ có ba món: một đĩa cần tây xào, một đĩa rau chân vịt trộn và một bát canh thịt viên. Tôi nghĩ chắc là bà ta chưa nấu xong các món khác.

 

Nhưng bà ta lại cúi mắt : "Cứ ăn trước đi."

 

Lúc này tôi mới hiểu ra, mình đã nghĩ quá nhiều.

 

Bữa cơm đầu tiên với hai món rau một món canh, rõ ràng mẹ Luyện Thiệu không hề thích tôi.

 

Tôi rất thắc mắc không hiểu tại sao lại như .

 

Nếu về ngoại hình, tôi cũng khá xinh đẹp, không thiếu người theo đuổi, Luyện Thiệu đã phải theo đuổi tôi suốt một năm tôi mới đồng ý ta.

 

Nếu về học vấn, tôi tốt nghiệp trường 985, còn Luyện Thiệu chỉ học đại học loại hai.

 

Nếu về gia đình, tôi có cả bố mẹ, còn Luyện Thiệu là con một trong gia đình bố mẹ ly dị.

 

Tôi không hiểu tại sao mẹ ta lại không thích tôi như .

 

Nhưng tôi vẫn muốn cố gắng một lần. Tôi cầm túi Hermes trên tay, đưa cho bà ta với nụ :

 

"Chào , lần đầu gặp mặt không biết thích gì, đây là túi cháu mua cho ."

 

Khuôn mặt gầy guộc của mẹ Luyện Thiệu hơi đậy, khóe miệng cong lên một đường khinh bỉ.

 

Bà ta không hề đưa tay ra nhận, giọng điệu đầy mỉa mai:

 

"Ha ha, nhỏ à, tôi thường xài túi LV, Chanel, không dùng túi của mấy thương hiệu không tên như thế này đâu."

 

Tôi sửng sốt vào logo Hermes trên tay, không biết mình có nghe nhầm không, hay là bà ta sai.

 

Luyện Thiệu đứng bên cạnh, không hiểu gì về túi, vội vàng giải thích: "Đúng rồi, mẹ không xài túi dưới một vạn là tấm lòng mà, Tiểu Thẩm, em cứ để đó đi, chúng ta ăn trước đã."

 

Tôi im lặng để túi xuống và bắt đầu ăn cơm.

 

"Tiểu Thẩm à..." Trong lúc tôi cảm thấy ngượng ngùng, mẹ Luyện Thiệu bắt đầu lên tiếng.

 

"Nhà ở đâu ?"

 

Tôi đặt đũa xuống trả lời: "Thưa , hiện tại nhà cháu ở thành phố T."

 

Gần đây bố tôi mở rộng công việc ra thành phố T, ông thấy đi lại bất tiện nên cả gia đình chuyển đến đó sống.

 

Dù sao nhà tôi cũng có nhà ở khắp nơi trong cả nước, việc chuyển đi chỉ là vấn đề nhỏ thôi.

 

Bà ấy gõ tay lên bàn tiếp tục : "Vậy không có hộ khẩu ở thành phố S, đúng không?"

 

Tôi gật đầu.

 

Thật sự là tôi không có.

 

Tôi cũng không có ý định ở lại, vì tôi sẽ quay lại để tiếp quản công ty bất sản của bố.

 

Mẹ Luyện Thiệu nhíu mày sâu hơn, gần như có thể kẹp c.h.ế.t con ruồi.

 

"Vậy sao mua nhà ở thành phố S, nghe bây giờ vẫn đang là thực tập, một tháng lương chỉ có tám nghìn, lương mười năm cũng không đủ mua nổi một cái nhà vệ sinh ở thành phố S."

 

Nghe , tôi liếc mắt xung quanh.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...