[Vả Mặt] Hoán Đổi [...] – Chương 9

Trên đường đi tìm bác sĩ, Hồ Duyệt suy yếu thử thăm dò tôi.

“A Dữ, tới khi nào ?”

“Vừa nãy đột nhiên muốn thăm con một chút, đến đây thì thấy em té ngã.”

“À.”

Cô ta nhẹ nhàng thở ra, khóe mắt hiện lên vẻ đắc ý. Đừng vội đắc ý sớm, Hồ Duyệt, quả báo tới liền thôi.

Hồ Duyệt chỉ bị thương nhẹ, không có gì trở ngại, ta khăng khăng kêu đau đầu muốn nằm viện. Tôi biết ta là để nghiêm trọng vấn đề lên, khiến cho tôi thiên vị ta hơn.

Tôi cũng chiều ta. Vậy mà mới ở một ngày ta liền đòi xuất viện.

Tôi hỏi vì sao, ta chỉ : “Vẫn là ở nhà thoải mái hơn.”

Nhưng mà tôi biết, thật ra là buổi tối ta nằm viện, Cát Dã đã đến tìm ta. Ngay từ đầu, ta chỉ muốn vì tương lai tươi sáng của chúng tôi mà hy sinh một chút.

Nhưng ta lại không biết, Cát Dã kia không phải là giám đốc cấp cao gì cả mà là tên lưu manh đầu đường tôi bỏ ra 100 vạn để .

Sau khi Hồ Duyệt bị thương, tôi không còn đi thăm Chung Dữ nữa. Khoảng một tuần sau, tôi sắp xếp cho hắn xuất viện.

Tuy rằng trở về chính nhà của mình, lại không có ai hoan nghênh hắn. Mẹ Chung đối xử với hắn lạnh nhạt, đều là do tôi ở phía sau vài lời không hay.

Hắn trở thành nàng dâu nhỏ đáng thương.

Tôi vốn còn cảm thấy hắn đáng thương, buổi tối hôm ấy hắn lại đột nhiên với tôi: “Anh có thể cùng em đến tòa nhà bị cháy của công ty một chút không?”

Tôi nháy mắt liền hiểu, hắn đã hồi phục lại tinh thần sau thời gian sinh. Yêu cầu tôi cùng với hắn đi đến tòa nhà bị cháy là vì muốn thử xem có thể hoán đổi lại thân thể hay không?

Nhưng tôi sẽ không dễ dàng nhường lại thân thể này.

“Hiện tại tinh thần em không ổn, sao dám tùy tiện đưa em ra ngoài?”

Hắn sốt ruột: “Tinh thần em đã ổn định rồi.”

Tôi lại gần hắn: “Vậy em hiện tại có phải Lâm Kiều hay không?”

Hắn ngơ ngác, hạ quyết tâm, cắn răng : “Em chính là Lâm Kiều!”

“Anh không tin, bình thường Lâm Kiều không phải như thế này.”

“Vậy thì như thế nào?”

Tôi nghĩ một chút, liền gọi bảo mẫu trong nhà tới, bảo bà ta: “Nói với ấy trước kia ấy thường phải gì.”

Bảo mẫu cúi đầu cẩn thận .

“Thiếu phu nhân trước kia là một nàng dâu dịu dàng biết săn sóc, buổi sáng 5 giờ rời giường, một bàn ăn sáng thật ngon miệng cho cả nhà.”

“7 giờ giúp phu nhân chọn váy, sau đó đưa phu nhân đi khiêu vũ.”

“8 giờ giúp ông chủ ủi phẳng tây trang, sau đó tiễn ông chủ ra cửa đi .”

“8 giờ rưỡi giúp Chung thiếu gia mặc quần áo, sắp xếp lại tài liệu rồi đưa cậu đến nhà xe.”

“9 giờ cùng tôi giặt quần áo trong nhà, dọn dẹp phòng ốc.”

“10 giờ chuẩn bị cơm trưa cùng những món sẽ nấu vào buổi tối, sau đó đi chợ mua đồ ăn, thuận tiện đón phu nhân về nhà.”

….

Chung Dữ nghe xong sững sờ: “Trước kia Lâm Kiều phải nhiều việc như sao?”

Chứ sao nữa, dân thường gả vào hào môn nếu không việc thì còn gì nữa? Lúc đó còn đắm chìm trong với Chung Dữ, tôi cảm thấy những khoảnh khắc đó thật ngọt ngào. Hiện tại nghĩ lại giống như osin không công.

Tôi Chung Dữ: “Đúng , bình thường em phải những công việc đó.”

Hắn khẽ cắn môi: “Được, em sẽ chứng minh cho thấy là em đã khôi phục như bình thường.”

Vậy thì dễ dàng cho hắn ta quá!

Dạo gần đây ba Chung không có ở nhà, việc nhà vơi đi rất nhiều.

Nhưng mà tôi cũng nhẹ nhàng thở ra. Thoạt sơ qua Chung Dữ đã khôi phục chỉ số thông minh của mình, vẫn còn ngu lắm. Tôi phải nắm bắt thời cơ, đem mọi việc đều tốt, chừa cho mình một cái đường lui.

Càng suy nghĩ tôi càng cảm thấy mình phải lập một thỏa thuận ly hôn, đem một nửa tài sản của Chung Dữ chuyển đến dưới tên của tôi.

Chỉ cần tìm một cơ hội buộc hắn phải ly hôn.

Ngày hôm sau, 5 giờ sáng tôi nghe tiếng Chung Dữ rời giường. Dưới sự dẫn dắt của bảo mẫu, hắn luống cuống tay chân chuẩn bị bữa sáng. Đang nấu thì con khóc, hắn phải vội vàng đi xem con như thế nào.

Tôi thoải mái ngủ một giấc đến 8 giờ sáng, lúc xuống lầu hắn đã chuẩn bị sẵn cho tôi một bữa sáng, còn giúp tôi sửa sang lại âu phục rồi đưa tôi ra cửa.

Mấy ngày nay vì muốn nhanh chóng hoàn thiện hợp đồng ly hôn và chia tài sản, tôi tốn không ít thời gian, buổi tối 10 giờ mới về tới nhà.

Cửa vừa mở, phòng khách ở lầu 1 tối tăm không một chút ánh sáng, ánh trăng hiu hắt rọi vào một bóng người lẻ loi ngồi ở cửa sổ sát đất.

Thiếu chút nữa tôi cho rằng trong nhà có quỷ.

“Anh đã về rồi.”

Âm thanh hắn vô lực, tựa như bị ép khô dương khí.

Mới qua một ngày đã biến thành cái dạng này?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...