Mấy ngày nay vì để hắn có thể bồi dưỡng tốt thân thể của tôi, tôi đã xem vài quyển sách.
Sản phụ sau khi sinh nên ăn cái gì thì tốt? Nên uống cái gì thì có lợi cho sữa? Tôi đều ghi nhớ rõ.
Tôi đi vào bếp cùng đầu bếp trao đổi các món ăn buổi trưa. Ngày thường vào lúc này tôi nên về nhà, mà hôm nay tôi đột nhiên lại muốn đi thăm con của mình.
Nhưng khi tới trước cửa phòng bệnh, tôi lại nghe thấy âm thanh của hai người đang chuyện.
Tôi giật mình, là Hồ Duyệt.
Cô ta lén đến đây.
Nhìn dáng vẻ ấy có lẽ ta vẫn còn bất an trong lòng, sợ tôi không chịu ly hôn cho nên mới đến ra oai phủ đầu, tiện tay khiến cho địch tức giận.
Nghe cái giọng điệu này tôi liền có thể tưởng tượng ra biểu của ta đang vênh váo tự đắc đến mức nào.
“Sinh con thì thế nào? Người mà chồng nhất vĩnh viễn là tôi! Lâm Kiều, tôi đã rồi vĩnh viễn không thắng tôi.”
Chung Dữ bất đắc dĩ : “Duyệt Duyệt, em không cần tỏ ra ác ý với như , ra có thể em không tin, thực sự không phải là Lâm Kiều...”
“Cười ch-ếc mất thôi!”
Hồ Duyệt cắt ngang lời hắn, : “Hóa ra A Dữ không sai, thật sự phát điên rồi.”
“Nếu đã điên rồi thì tôi cũng không ngại mà thẳng, trước đây tôi luôn cố ý chọc điên , cố ý ghê tởm.”
Ừ ừ ừ, tôi biết mà, đâu cần gì?
Lúc đầu tôi chỉ đứng xem kịch, giây tiếp theo lại nghe thấy ta .
“Lần đó sinh non cũng là tôi cố ý ngã vào cạnh bàn, tự mình sảy thai.”
Tôi sửng sốt, ta mà lại đem chuyện này ra?
Chuyện này tôi biết, tôi rất tò mò khi Chung Dữ nghe thấy những lời này hắn sẽ phản ứng như thế nào?
Trong phòng đột nhiên an tĩnh, một hồi lâu sau mới nghe thấy âm thanh không thể tin của Chung Dữ vang lên: “Duyệt Duyệt, em tự tay ch-ếc con mình?”
Hồ Duyệt vẫn đắc ý như cũ: “Vậy thì sao? Tim thai của đứa bé kia đã sớm ngừng rồi, cuối cùng nó cũng còn chút giá trị để tôi lợi dụng, ch-ếc không oan uổng mà. Tôi vốn đang buồn rầu không biết phải xử lý cái thai ch-ếc như thế nào, kết quả liền tìm tới. Ha ha ha, Lâm Kiều, chỉ trách quá ngu ngốc, chính mình đưa tới cửa.”
Chung Dữ khó khăn : “Em vì muốn chọc tức Lâm Kiều nên cố ý dối đúng không?”
Dường như hắn vẫn muốn giữ lại chút lòng tin về mối đầu thanh thuần của mình.
“Tôi dối gì? Cô đã là người điên rồi, tôi còn phải kiêng kỵ gì nữa? Tôi không ngại cho biết một tin nữa, đứa bé đã ch-ếc kia thật ra là con của chồng trước tôi. Ha ha, tức lắm đúng không? Nếu như cho A Dữ, ấy cũng sẽ không tin đâu, đã điên rồi, mỗi một câu đều sẽ không có ai tin cả!”
Người phụ nữ này ác độc cỡ nào!
Tôi kh-iếp sợ mà tiêu hóa những tin tức đó, mặc dù bây giờ tôi đang ở trong cơ thể của Chung Dữ đáy lòng vẫn ẩn ẩn cảm thấy đau đớn.
Nếu hiện tại tôi ở trong cơ thể của chính mình, chỉ sợ đã tức tới mức bung chỉ vết khâu sau sinh.
“Hồ Duyệt, em… em sao lại ác độc như ?” Âm thanh Chung Dữ run rẩy, tràn ngập thống khổ.
Hắn dường như không thể hiểu , ánh trăng sáng của mình vốn có một tấm lòng thanh thuần như tuyết, như thế nào sẽ lại là dáng vẻ này.
“Ác độc? Ha ha ha, muốn như thế nào thì cứ đi! Tóm lại, A Dữ đã hứa với tôi sẽ ly hôn với , còn nữa, ấy còn sẽ đưa con của cho tôi nuôi dưỡng, đến lúc đó … Lâm Kiều sẽ im lặng mà biến mất khỏi thế giới này.”
“Tại sao? Em sao lại biến thành bộ dạng như thế này? Hồ Duyệt, em rõ ràng không phải là người như thế!”
“Buông tôi ra!”
Âm thanh ầm ĩ vang lên, hai người hình như đang đánh nhau.
Mắng nhau thì mắng đánh nhau thì không thể , nếu đánh bị thương thân thể của tôi thì sao? Tôi vội vàng đẩy cửa vào.
Hồ Duyệt thấy tôi từ hình ảnh phản chiếu trong gương. Chỉ trong nháy mắt, từ ta đẩy Chung Dữ đổi thành Chung Dữ đẩy ta.
“A!”
“Rầm” một tiếng, ta ngã thật mạnh về phía sau, gáy đập vào tường.
Tôi thấy rất rõ ràng.
Nhưng tôi cố bộ cái gì cũng không biết.
“Duyệt Duyệt!”
Tôi chạy đến vội vàng bế Hồ Duyệt lên.
“A Dữ, em đau quá đi à!” Cô ta ngã vào ngực tôi, bày ra một bộ dạng như sắp ngất xỉu.
Tôi phẫn nộ về phía Chung Dữ: “Lâm Kiều!! Cô phát điên cái gì ? Em ấy gì sai? Sao lại đối xử với em ấy như thế?”
Chung Dữ đơ người.
“Em không đẩy ấy.”
“Không đẩy? Cô không đẩy chẳng lẽ em ấy tự mình té ngã? Duyệt Duyệt đơn thuần như , em ấy sao có thể dối? Lâm Kiều, nếu hận tôi thì nhắm vào tôi, đừng tổn thương Duyệt Duyệt.”
“Em không có, thật sự không có!”
Chung Dữ Hồ Duyệt ngã trên mặt đất, hắn há miệng thở dốc, muốn cái gì đó lại từ bỏ, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Chung Dữ à, mùi vị không thể phản kháng như thế nào, có phải rất khó chịu hay không?
Tôi bế Hồ Duyệt đi ra ngoài: “Nếu Duyệt Duyệt có chuyện gì, tôi sẽ đem chôn cùng.”
Bạn thấy sao?