[Vả Mặt] Hoán Đổi [...] – Chương 7

“Khi nào mới có thể xuất viện?”

Hắn cho con uống sữa xong vẻ mặt ch-ếc lặng hỏi tôi.

“Chắc là mấy ngày nữa.”

“Ừm.”

Hắn cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì, đột nhiên hỏi tôi: “Duyệt Duyệt đâu rồi?”

Tôi ngẩn người.

“Em hỏi ta gì?”

Hắn nhẹ nhàng thở dài: “Hỏi chút thôi, em ấy có khỏe không?”

Tốt lắm, hóa ra hắn vẫn còn quan tâm đến ta nhiều.

Cũng phải, ta chính là mối đầu của hắn, ánh trăng sáng trên trời, đương nhiên hắn không thể thất vọng vì những điều độc ác ta đã dễ dàng như .

Tôi lạnh nhạt hỏi hắn: “Cô ta đối với em quá đáng như em còn quan tâm ta?”

Âm thanh hắn trầm xuống: “Em ấy cũng là vì quá em nên mới hành xử như .”

Tôi sửng sốt một chút tỉnh ngộ. Tôi rốt cuộc hiểu vì sao, dù Hồ Duyệt có gì đi nữa hắn đều sẽ đứng về phía ta.

Bởi vì ở trong lòng Chung Dữ, những chuyện Hồ Duyệt dù có quá đáng đến mức nào đều là vì hắn mà .

Cho nên bản chất của ta không xấu, ta không bao giờ sai.

Yêu hắn thì có gì mà sai cơ chứ? Cái logic buồn gì thế này?

Tôi giả ngu : “Cái gì? Yêu ?”

“Không, em ấy quá mà thôi.”

Hắn phản ứng lại, kịp thời suy nghĩ một chút rồi với tôi: “Em đã tha thứ cho ấy, cũng đừng trách ấy nữa, hãy đối xử tốt với ấy.”

Hắn tự ý thay tôi tha thứ cho Hồ Duyệt? Hắn có tư cách gì mà thay tôi tha thứ cho ta?

Chung Dữ à, việc tôi đối tốt với Hồ Duyệt là không có khả năng.

Ngày hôm qua tôi đã mang ta đi gặp Cát Dã.

Sau khi uống vài ba ly rượu, Cát Dã đưa ra cầu, muốn ông ta giúp cũng thôi, trừ khi để Hồ Duyệt thành người tì-nh của ông ta.

Tôi đập bàn không đồng ý, vì để diễn chân thật hơn nữa, tôi thậm chí còn cùng Cát Dã đánh nhau, bị Cát Dã bóp chặt cổ thiếu chút nữa đã ngộp thở mà ch-ếc.

Hồ Duyệt vì bảo vệ tôi mà quỳ xuống cầu xin Cát Dã buông tôi ra, còn muốn đáp ứng thành người tì-nh của ông ta.

Cát Dã rời đi rồi, tôi thề với Hồ Duyệt chờ tôi “Đông Sơn tái khởi” nhất định sẽ Cát Dã phải trả giá lớn.

Cô ta ôm lấy tôi khóc đến thương tâm.

Run rẩy bắt lấy cánh tay tôi thành khẩn : “A Dữ, phải thề nhất định không vứt bỏ em, bất luận xảy ra việc gì cũng nhất định không rời bỏ em!”

“Anh hứa, thề Duyệt Duyệt!”

“Em không tin!”

Cô ta cắn răng tiến lại gần tôi: “Trừ khi ly hôn với Lâm Kiều, sau đó lập tức cưới em.”

Tôi bày ra bộ dạng khó xử: “Duyệt Duyệt, em ấy vừa mới sinh con cho .”

“Em mặc kệ!” Cô ta giống như phát điên rồi, hung hăng nắm lấy cánh tay tôi: “Anh có phải không em không? A Dữ, có phải hay không vẫn còn cảm với ta? Có phải hay không đã ta rồi? Em vì mà đi lấy lòng Cát Dã, em chưa đủ nhiều sao?”

“Không phải như đâu Duyệt Duyệt.”

Tôi vội vàng trấn an ta: “Được rồi, rồi, sẽ ly hôn với ta, chờ ta xuất viện liền ly hôn. Duyệt Duyệt, đã rồi, muốn muốn bù đắp cho em, là người giữ lời. Sau này con của ta cũng sẽ cho em nuôi dưỡng, không? Như chúng ta liền có với nhau một đứa con.”

Cô ta điên cuồng gật đầu, ở trong ngực tôi khóc nức nở không ngừng.

Phụ nữ khi thật dễ lừa.

May mắn ta cũng Chung Dữ khá nhiều. Hơn nữa cũng khá tin tưởng người đàn ông này, nếu không tôi không thể thành công .

“Em muốn ăn cái gì? Anh sẽ với đầu bếp.”

Chung Dữ đờ đẫn lắc đầu: “Sao cũng .”

Tôi hắn một cái sau đó rời đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...