Tôi hít nhẹ một hơi, giơ tay lau khóe mắt Hồ Duyệt: “Duyệt Duyệt đừng khóc nào, sẽ không bị ta lừa, chúng ta đi thôi.”
Tôi nắm tay Hồ Duyệt rời đi.
Mà Chung Dữ thật lâu sau cũng không thể phục hồi tinh thần, chỉ biết yên lặng chúng tôi rời đi.
Vì muốn để Chung Dữ có thể dưỡng thật tốt cơ thể của tôi và đứa bé, tôi sắp xếp cho hắn ở bệnh viện tốt nhất.
Hận hắn cỡ nào thì đứa bé cũng là con tôi, cơ thể cũng là của tôi, không thể qua loa sơ sài . Tôi còn phân phó xuống, không cho bất kỳ ai ngoài tôi vào thăm.
Tôi cố bắt chước cách ăn và tác phong việc của Chung Dữ, không để ai nhận ra điều gì bất thường.
Đồng thời tôi bắt đầu tìm đường lui cho mình.
Chung Dữ hiện tại đang ở trong cơ thể suy yếu của tôi, đầu óc bấn loạn nên mới dễ đối phó. Chờ hắn phục hồi tốt rồi, có lẽ sự sẽ không còn dễ khống chế như nữa.
Nếu lỡ một ngày nào đó đột nhiên đổi về thì tôi phải sao? Phải chuẩn bị đủ tiền cho mình mới .
Chung Dữ có hơn mấy chục tỷ tiền mặt, tôi dùng chút thủ đoạn đem toàn bộ số tiền đó chuyển sang một tài khoản mới.
Như thì dù có đổi về đi chăng nữa, trong tay tôi vẫn sẽ có một số tiền lớn. Tôi đã từng việc ở công ty của Chung Dữ, việc chuyển tiền này không khó tôi.
Nhưng mà có vài bất sản cùng với cổ phần của công ty tôi tạm thời không lấy , chỉ có thể nghĩ cách sau.
Làm xong tất cả, trở về nhà, Hồ Duyệt mặc một chiếc váy ren trắng nằm ở trên giường, ánh mắt quyến rũ tôi.
Cũng vừa lúc, tôi đã chuẩn bị xong quà để tặng cho ta.
Trước khi về, tôi đã súc miệng bằng rượu rồi bộ như uống say.
“Duyệt Duyệt.”
Đầu tôi dụi dụi vào ngực ta, giả vờ chán nản mệt mỏi mà than.
“Làm sao bây giờ? Công ty hiện tại có khả năng không thể hoạt nữa, nếu ba biết đem công ty thành như thế này, quyền thừa kế sẽ không về tay . Duyệt Duyệt, không muốn em theo chịu khổ.”
Cô ta vỗ vỗ lưng tôi, vội vàng : “Không thể tìm người giúp sao ?”
“Hiện tại chỉ có Cát Dã mới có thể giúp , là giám đốc cấp cao của công ty lớn, ông ta đã rất nhiều lần khen em xinh đẹp. Tên chó ch-ếc đó! Trước kia đối với ông ta nhân nhượng đủ điều, hiện tại thất thế lại bỏ đá xuống giếng, ông ta dám muốn em đi tiếp rượu cho ông ta thì mới đồng ý giúp .”
“Cát Dã…” Cô ta không nhớ ra ông ta là ai.
Mấy ngày trước ta nhận chức ở công ty Chung Dữ, mà cũng chỉ là nhân viên ăn không ngồi rồi, không hiểu nhiều chuyện cũng không quen biết mấy người.
Nghĩ nghĩ, ta : “Không có việc gì, A Dữ, đưa em đi đi, chỉ uống chút rượu thôi mà, miễn sao có thể giúp là .”
Có lẽ ta cho rằng đây chỉ là một buổi tiệc mời rượu bình thường, cầu ta đi thay tôi là .
Người phụ nữ ngu ngốc.
Lúc đối phó với tôi ta thông minh như , như thế nào lúc ở trước mặt đàn ông là trở nên ngu ngốc như thế.
Tôi giả vờ rơi một chút nước mắt: “Sao có thể ? Ông ta liếc em một chút cũng tức giận, Duyệt Duyệt, như thế nào có thể núp ở sau lưng phụ nữ.”
Cô ta ôm lấy tôi ngọt ngào nũng nịu : “Bây giờ chỉ có mình em thôi. Em không giống như Lâm Kiều chỉ biết cản trở đâu.”
“Duyệt Duyệt em thật tốt.”
“Hừ! Vậy còn không bù đắp cho em?”
Hỏng rồi bầu không khí có chút ái muội.
Tôi nhắm mắt giả say rồi ngủ.
Cũng không còn cách nào khác, tôi cũng không thể thật sự trao thân mình cho ta . Tòa nhà của công ty bị đốt cháy, tổn thất trầm trọng, hiện tại mọi hạng mục đều bị đình trệ.
Mỗi ngày đều có vô số cuộc điện thoại đánh thức tôi.
Tuy rằng trước khi kết hôn tôi từng đi việc ở công ty Chung Dữ, rốt cuộc tôi cũng không phải là tổng giám đốc, rất nhiều chuyện đều không biết ứng phó như thế nào.
Nhưng mà cho dù công ty có sản thì sao?
Tôi cũng sẽ không đau lòng.
Mỗi ngày tôi chỉ xem vài cái báo cáo sau đó lấy cớ đi thăm con rồi rời đi.
Vết thương sau khi sinh con của Chung Dữ khôi phục rất nhanh, bây giờ đi toilet cũng không cần người dìu đi nữa.
Nhưng mỗi khi tôi thấy hắn ta, sắc mặt hắn đều xanh xao.
Căng sữa, bị trĩ, bệnh mề đay… vô số các loại bệnh khác không ngừng tra tấn hắn. Hắn có vẻ sắp bị trầm cảm sau sinh.
Nhìn cảnh này tôi sợ hãi.
Tôi cầu nguyện trong lòng, hoặc là đừng hoán đổi cơ thể lại nữa, hoặc là sau khi trị hết những bệnh này hẳn đổi về.
Bạn thấy sao?