[Vả Mặt] Hoán Đổi [...] – Chương 4

Tôi vội vàng giải thích: “Em không chạm vào ấy, chính ấy tự ngã, hơn nữa ai biết đứa bé có phải là con của không…”

Chát!!!

Một cái tát thật mạnh giáng lên mặt tôi.

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu, thấy Chung Dữ đang tức giận.

“Lâm Kiều, tôi đã sẽ không đi tìm em ấy nữa, vì cái gì vẫn muốn tổn thương Duyệt Duyệt? Ép em ấy đến mức sảy thai? Nếu hận tôi thì nhắm vào tôi đây này!”

Tôi như bị nghẹn ở cổ, hết đường chối cãi. Ngay lúc đó tôi liền biết, một thế thân như tôi thảm bại đến nhường nào. Nhưng mà sông có lúc người có khúc.

Trở về thời điểm hiện tại, tôi không phải là một con dê béo đợi bị thịt nữa.

Tôi giấu đi ý lạnh nơi đáy mắt, duỗi tay xoa xoa mặt Hồ Duyệt: “Duyệt Duyệt ngoan nào, đừng khóc, nhất định sẽ bù đắp cho em.”

Buổi tối, Chung Dữ vừa tỉnh đã muốn gặp con. Tuy rằng tôi và hắn đã trở mặt thành thù, đứa bé vẫn là con của hắn.

Hơn nữa, đứa bé là do hắn dạo một vòng quỷ môn quan sinh ra. Tôi cũng không ngăn cản hắn gặp con, bởi vì, phải cho con bú nữa mà.

“Là con trai hay con ?”

“Con .”

Trong mắt hắn hiện lên một tia mất mát, sau đó yếu ớt gật đầu: “Con cũng tốt, dù sao cũng là con của tôi.”

Ồ, con cũng tốt?

Những ngày tôi mang thai, mẹ của Chung Dữ mỗi ngày đều thắp hương bái Phật, bà ta Chung gia mấy đời đều chỉ sinh một đứa con, nhất định phải là con trai.

Chung Dữ tuy rằng không nghĩ như mẹ mình ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng từ bà, trong lòng hắn chắc chắn cũng muốn đứa bé là con trai.

Hôm nay, con nếu không phải do chính hắn đau đến ch-ếc đi sống lại sinh ra, hắn chắc chắn có đến tám phần không vui.

Hắn vỗ vỗ con , ngẩng đầu tôi, ánh mắt lạnh lùng: “Lâm Kiều, đang chịu khổ vì em đó.”

Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định muốn đổi lại thân thể.

Nhưng mà đánh ch-ếc tôi cũng sẽ không chấp nhận. Bây giờ có ngu tôi mới thừa nhận mình là Lâm Kiều.

Tôi lạnh trong lòng, cúi xuống thân mật dịu dàng sờ sờ đầu hắn: “Lâm Kiều, đang rất lo cho tinh thần của em đấy, nếu em cứ mãi như , chỉ có thể đưa em đến bệnh viện tâm thần, em biết mà, nhà chúng ta có một cái bệnh viện ở trên đảo, hoang tàn vắng vẻ, tĩnh lặng đến mức…”

“Đừng đừng đừng!”

Hắn luống cuống. Hắn biết, hiện tại hắn là Lâm Kiều, là một con dê nhỏ bé vô lực phản kháng Hắn bắt lấy cánh tay tôi, cắn răng cố gắng bình tĩnh trong chốc lát.

“Được rồi, Chung Dữ.”

Hắn bỗng dưng gọi tôi là Chung Dữ, giống như đã nghĩ thông suốt điều gì.

Hắn muốn đến gần tôi một chút, bởi vì vết thương vừa mới sinh xong nên không cách nào cử mạnh , chỉ có thể hơi hơi ngẩng đầu.

“Chung Dữ, em cho nghe một điều, nhất định không sợ hãi.”

Hắn thấp giọng : “Thật ra em là đến từ thế giới song song, bởi vì một trận hỏa hoạn nên linh hồn mới xuyên vào người của Lâm Kiều ở thế giới này.”

Tôi hắn như một thằng ngu.

Vài giây sau, tôi hướng ngoài cửa hô lên: “Giám đốc Từ, đi gọi bác sĩ khoa tâm thần tới, kiểm tra tinh thần cho ta.”

“Không, đừng đừng!”

Chung Dữ vội vàng kéo tay tôi, hắn thở dài tựa như chấp nhận số mệnh của mình.

“Em , em là Lâm Kiều, tinh thần của em vẫn bình thường.”

Hắn đã hiểu rõ, hiện tại chỉ có chấp nhận thân phận này, chờ bồi dưỡng tốt cơ thể rồi mới có thể tìm hướng giải quyết.

Nếu không sẽ phải đi bệnh viện tâm thần. Bên ngoài, cấp dưới chạy vào, hơi ngơ ra một chút: “Chung tổng, ngài gọi tôi sao?”

Chung Dữ khẩn cầu tôi.

Tôi tận hưởng cảm giác khiến hắn hoảng sợ đủ rồi mới xua xua tay: “Không có việc gì, đi ra ngoài đi.”

“Vâng.”

Cấp dưới ngơ ngác đi ra, lại đột nhiên va phải một người.

“Ôi trời, cậu đi đường kiểu gì thế hả?”

Tôi quay đầu lại xem, là mẹ của Chung Dữ. Là tôi gọi điện thoại bảo bà ta tới. Trong tay bà ta mang theo một cái ấm giữ nhiệt, hình như là cháo dinh dưỡng cho thai phụ.

Mắng cấp dưới xong, bà ta tươi chậm rãi tiến vào phòng.

“Hai đứa thật là, như thế nào bây giờ mới gọi điện thoại cho mẹ tới? Làm mẹ không kịp chuẩn bị cho tốt rồi.”

Chung Dữ thấy mẹ mình, đôi mắt ươn ướt: “Mẹ.:

“Ôi trời ôi trời! Cháu của mẹ đâu? Cháu trai hay cháu đấy? Mau cho mẹ xem.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...