Bác sĩ đi ra.
“Chung tiên sinh, theo như chúng tôi đánh giá thì trạng hiện tại của thai phụ không tốt lắm, không thích hợp để sinh thường.”
Tôi gật đầu: “Để tôi vào xem.”
Tôi thay quần áo, đi vào phòng sinh.
Chung Dữ nằm trên giường, cả người ướt đẫm mồ hôi, thoạt vô cùng suy yếu, đến sức để kêu đau cũng không còn.
Hắn thấy tôi liền “hừ hừ” hai tiếng.
Lòng tôi vui vẻ, trợn mắt hắn: “Làm gì đau đến như ? Mẹ chỉ cần dùng một chút sức là xong, không biết tại sao em lại yếu ớt như .”
Hắn không thể tin tôi, tức đến mức muốn nổ phổi, dùng chút sức cuối cùng mắng: “Móa nhà , muốn biết thì tự đi mà sinh!”
“Nếu có thể sinh thì sao còn phải kết hôn với em.”
Tôi mất kiên nhẫn thở dài, : “Được rồi, chuyện sinh đẻ người phụ nữ nào cũng phải trải qua, chưa từng gặp ai màu giống em.”
Hắn trợn trừng hai mắt tôi.
Nhìn đi, những lời mà đám đàn ông thường , giờ phút này ứng dụng lên người họ thì họ mới câm miệng .
Quả nhiên, dao phải đâm lên người mình thì mới thấy đau.
“Tôi… màu?”
Hắn tức giận đến mức thở dốc, càng thở càng nhanh, muốn mắng gì đó lại không mắng ra , hai mắt trợn tròng trắng, hôn mê bất tỉnh.
“Bác sĩ!”
Tôi vội vàng kêu bác sĩ đem Chung Dữ chuyển qua phòng sinh mổ để giải phẫu. Rốt cuộc, đứa bé là do tôi cực khổ mang nặng, không thể để bé xảy ra chuyện. Hơn nữa thân thể ấy cũng là của tôi, nếu để lại di chứng, một ngày nào đó đột nhiên đổi về thì không ổn.
Cũng may còn kịp, sinh mổ thành công, đứa bé sinh ra thuận lợi, cha con bình an.
Tôi bảo bối nhỏ của mình, nhịn không ướt khóe mi.
Đáng quá! Giống một con khỉ nhỏ.
Hồ Duyệt cũng chạy vào.
Từ khi Chung Dữ bắt đầu sinh, ta vẫn luôn ở đây.
“Đáng quá.”
Cô ta dụi dụi mắt, nước mắt rưng rưng tôi: “A Dữ, nếu con của chúng ta còn thì tốt rồi. Chúng ta vốn dĩ có thể có với nhau một đứa con, mà em không bao giờ có thể sinh nữa.”
“Hoa lê đái vũ” mà thấy thương.
Nếu tôi là Chung Dữ nhất định sẽ đau lòng đến rối tinh rối mù.
Nhưng tôi không phải Chung Dữ, tôi là Lâm Kiều.
Lòng tôi tức giận như lửa đốt.
Lần đó ta không chỉ gửi ảnh chụp cho tôi, còn miêu tả tỉ mỉ câu chuyện học đường của ta và Chung Dữ.
Trong lời kể của ta, tôi thấy một Chung Dữ mà tôi chưa bao giờ gặp qua, dịu dàng cưng chiều, thậm chí còn có chút hèn mọn.
“Nếu không phải tôi giận dỗi kết hôn với người khác thì cho rằng mình có cơ hội tiếp cận ấy?”
“Sau khi biết ấy đã kết hôn, tôi rất đau lòng, khi thấy ảnh chụp của , đau buồn gì cũng biến mất. Lâm Kiều, chính là thế thân của tôi, tôi luôn biết ấy không quên tôi.”
“Giống tôi thì sao? Anh ấy vĩnh viễn tôi nhất, Lâm Kiều, chỉ là cái bóng của tôi mà thôi, cái bóng thì sao thắng người thật?”
Tôi biết ta là vì muốn tôi rời khỏi Chung Dữ. Tôi biết ta tính kế gì, vẫn không kiềm mà tức giận. Buổi tối hôm đó tôi tức đến mức bụng quặn đau, thiếu chút nữa sinh non trong bệnh viện.
Mà Chung Dữ khi thấy những dòng miêu tả của Hồ Duyệt lại chỉ : “Em ấy có chút trẻ con, không có ý xấu gì. Mọi chuyện đều đã qua, Lâm Kiều à, đảm bảo sẽ không bao giờ đi tìm em ấy nữa.”
Ác ý như ở trong mắt hắn chỉ là tính trẻ con, thậm chí hắn còn đối với ta sinh ra một tia áy náy. Vì lời này của hắn tôi tức đến mức suýt ngất lần nữa.
Khi tôi biết chuyện này rất tức giận, chạy đến tìm tôi, cùng tôi tra ra công ty của Hồ Duyệt, chúng tôi đến đó hòng vạch mặt ta.
Mọi chuyện rất thuận lợi, hôm đó Hồ Duyệt vô cùng thảm , hoàn toàn mất mặt trước đồng nghiệp của mình.
Tôi vốn dĩ đang rất hả giận. Vậy mà ngay lúc tôi chuẩn bị đi, Hồ Duyệt lại đột nhiên té ngã, ôm bụng kêu thảm thiết không ngừng.
Sau khi đến bệnh viện, tôi mới biết ta sinh non.
Rất nhanh sau đó Chung Dữ cũng tới.
Hồ Duyệt ôm hắn, khóc đến mức thở hổn hển.
Cô ta : “A Dữ, con cũng chúng ta không còn nữa rồi, em vốn không muốn phiền , tự mình nuôi con lớn lên, mà hiện tại đứa bé mất rồi. A Dữ, em đã mất đi , hiện tại đến con của chúng ta cũng mất, em phải sống như thế nào đây…”
Chung Dữ chấn kinh, ngay lúc ấy tôi rõ ràng thấy hắn rơi nước mắt.
Bạn thấy sao?