[Vả Mặt] Hoán Đổi [...] – Chương 12

Bệnh viện tâm thần Song Đảo.

Bệnh viện của nhà Chung Dữ mở, nằm trên một hòn đảo nhỏ hoang tàn vắng vẻ.

Lúc này tôi mới cảm thấy sợ hãi.

Không lẽ sẽ giống như mấy bộ phim điện ảnh, đem tôi với đám bệnh nhân tâm thần nhốt cùng với nhau, để vỡ tuyến phòng thủ tâm lý của tôi?

Thẳng đến khi bọn họ mang tôi xuống thang máy, đi vào tầng hầm ngầm, tôi mới biết sự phía sau không có đơn giản như .

Bề ngoài, đây là một bệnh viện tâm thần, thực tế nơi này đang tiến hành những thí nghiệm cực kỳ tàn ác lên cơ thể con người. Đi qua hành lang thật dài, những gian phòng kính hai bên, những người bên trong đang đau khổ rên không ngừng.

Tay của tôi không tự chủ mà bắt đầu run rẩy.

“Lâm Kiều, tôi đã rồi, tôi có biện pháp khiến mở miệng.”

Bọn họ ngừng lại, mà tôi bị mang vào một căn phòng kín, hai tay hai chân bị trói.

Tôi vội vàng to: “Các người muốn gì?”

Ba Chung đứng bên ngoài : “Cô yên tâm, dù sao đây cũng là cơ thể của con trai tôi, tôi sẽ cẩn thận không hư nó.”

Một hộ sĩ cầm ống tiêm đi về phía tôi.

Một bên Chung Dữ : “Đây là một loại độc tố thần kinh, nó sẽ không tổn thương thân thể sẽ đau đớn khó nhịn, so với sinh con còn đau hơn gấp 10 lần, đau đớn kéo dài không ngừng. Lâm Kiều, nếu không muốn chịu khổ thì mau khai ra!”

Nhưng mà tôi có biết cái gì đâu mà khai.

“Tôi không biết!” Tôi lớn.

Ba Chung lắc đầu: “Ngang bướng! Tiêm vào đi.”

Kim tiêm ghim vào cánh tay tôi. Xong đời rồi, tôi tuyệt vọng nhắm chặt mắt lại. Nhưng đau đớn trong tưởng tượng lại không đến.

Tôi đột nhiên mở mắt, thế lúc này tôi lại đứng ở bên ngoài phòng kính. Mà Chung Dữ lại bị cột trên giường vẻ mặt kh-iếp sợ.

Tôi cúi đầu cơ thể của mình.

Đổi về rồi.

Trong phòng kín, Chung Dữ kêu lên như heo bị chọc tiết: “Ba!! Khoan đã ba!! Con là Chung Dữ!! Con là Chung Dữ nè ba ơi!!!”

Bởi vì đau đớn nên hắn không thể nhiều lời, vài giây sau hắn run rẩy, đau đến mức hôn mê.

Ba Chung không biết gì cả, lắc đầu: “Xem ra vẫn còn mạnh miệng, đánh thức ta dậy rồi tiêm thêm một mũi nữa!”

Cười ch-ếc tôi!

Tốt lắm, đánh thức rồi tiêm, ngất xỉu rồi lại đánh thức…

Tôi cố gắng áp chế tâm trạng kích , che lại bụng mình, nhíu mày : “Ba, miệng vết thương của con có chút đau, con muốn đi nghỉ một lát.”

Ông ta gật đầu: “Đi đi, nơi này có ba.”

Che lại bụng mình, tôi bộ rất đau rồi đi khỏi phòng thí nghiệm ở tầng hầm. Sau khi ra ngoài tôi nhanh chóng chạy về phía bờ biển, ở nơi đó có mấy chiếc cano.

Tôi nhanh chóng điều khiển cano chạy thoát khỏi hòn đảo nhỏ.

Trên đường đi tôi gọi điện báo cảnh sát. Đúng , tôi muốn báo án, bệnh viện tâm thần Song Đảo đang tiến hành những thí nghiệm cực kỳ tàn ác lên cơ thể con người.

Báo án xong tôi đem video mình quay up lên trên mạng. Khi nãy vừa tới nơi tôi đã lén dùng điện thoại di quay lại chứng cứ phạm tội của bọn họ.

Cano sắp đến bờ bên kia thì tôi nghe thấy sau lưng vang lên âm thanh đuổi theo.

Một số chiếc cano đang đuổi theo tôi.

Bọn họ phát hiện rồi! Nhưng mà lúc này xe cảnh sát cũng đã chờ ở phía bên kia bờ.

“Người báo án là ?”

“Đúng , là tôi.”

“Mau mang ấy vào trong xe.”

Anh cảnh sát trẻ tuổi hướng về phía tôi, cẩn thận đỡ tôi vào trong xe cảnh sát.

Nhìn cảnh sát đẹp trai mặc cảnh phục, tôi an tâm rồi!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...