Vả Mặt Họ Hàng [...] – Chương 6

06.

Tuy nhiên, hai mươi vạn này tôi thật sự nhất thời không xoay sở , tiền tiết kiệm của tôi cũng chỉ có năm vạn.

Vương Bằng nắm lấy tay tôi, khẽ : “Đừng sợ, có đây, sẽ giải quyết mọi chuyện cho em.”

Câu này mang đến cho tôi một cảm giác an tâm khó tả, tôi gật đầu với .

Quay đầu mẹ tôi một cái, hai tay bà không ngừng xoa vào nhau, tôi hiểu, số tiền này luôn là một tảng đá lớn đè nặng trong lòng bà, tôi cũng nắm lấy tay bà, với bà, phải tin tưởng Vương Bằng.

“Hai mươi vạn đúng không, không thành vấn đề, hôm nay chúng tôi sẽ trả, tôi còn trả thêm tiền lãi, thêm mười vạn cũng , , tôi cũng có một món nợ cần tính với các người, những năm qua mẹ của Lạc Lạc chịu bao nhiêu uất ức tính thế nào? Đừng tưởng rằng khó dễ cho người khác mà không phải trả giá, có cần tôi kể từng chuyện một cho các người nghe không?”

“Đừng có dọa người, mày một thằng nghèo kiết xác thì có bao nhiêu tiền, còn mười vạn tiền lãi, đừng có giả vờ đại gia!” Cô út khoanh tay trước ngực, mắt trợn ngược lên tận trời.

“Các người ấy à, cương thi đến cũng không thèm ăn các người, bởi vì, không có não!” Nói xong, Vương Bằng lấy điện thoại ra cho bọn họ xem số dư, từng người một há hốc mồm không khép lại .

Tôi lướt qua, cũng giật mình, còn tưởng mình hoa mắt, ấy sao lại có số dư tám chữ số, rõ ràng ấy chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường thôi mà!

“Xem số dư rồi tin chưa, bây giờ có thể tính nợ rồi chứ?”

Hai và thím hai liếc nhau, bản chất hám tiền lập tức lộ ra.

Cô út : “Tính, các cháu đi muốn tính thế nào.”

Mắt hai cũng sáng lên: “Bọn ta có bắt nạt mẹ Lạc Lạc đâu, đều là người một nhà, đừng có lung tung.”

“Nói lung tung? Vậy hôm nay tôi sẽ rõ ràng, ba năm nay các người sai bảo mẹ Lạc Lạc chăm sóc ông bà nội, còn chạy việc vặt cho các người, đếm trên một bàn tay có hết không?”

Cái gì?

Bọn họ sau lưng lại bắt nạt mẹ tôi như , quá đáng lắm rồi!

“Đó là do ta tự nguyện, bọn tôi có ép buộc gì đâu.”

Vương Bằng lạnh vài tiếng, tiếp tục : “Hôm nay chỉ cần tôi vui, tôi muốn trả bao nhiêu cũng .”

Thím nghe , vội vàng bước tới: “Chúng ta đều là người một nhà, có chuyện gì từ từ ngồi xuống chuyện.”

Vương Bằng khoát tay, tiếp: “Tôi tính sơ qua rồi, tính theo giá người chăm sóc một ngày 500 tệ, chạy việc vặt một lần 100 tệ, tổng cộng trừ đi một vạn tệ cũng không quá đáng, nếu như mọi người không muốn trả tiền thì có thể đổi cách khác để khấu trừ.”

“Khấu trừ thế nào?” Cô út vội vàng hỏi.

“Mẹ của Lạc Lạc thay cho mọi người, thế này đi, mọi người dập đầu lạy bà ấy, cũng không phải dập đầu không công, một cái lạy tính 500 tệ, một vạn tệ, cũng chỉ có hai mươi cái lạy mà thôi, rất nhẹ nhàng.”

Hai và thím vừa nghe xong bắt đầu xì xào bàn tán, đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, chó cắn chó thật là sảng khoái!

Bà nội mấy người trước mặt, cau mày, ông nội thở dài, có vẻ rất thất vọng.

Cũng tốt, để họ rõ bộ mặt thật của con cái mình cũng không tệ.

Cô hai chỉ vào út, : “Chuyện này ban đầu không phải là ý của sao, phải chịu trách nhiệm chính, cái lạy này phải thực hiện.”

09.

Cô út khoanh tay trước ngực, lạnh: “Chị nhầm rồi, đây là ý của chị dâu, là không thể để mẹ Lạc Lạc sống dễ chịu, ai bảo ta nợ tiền chúng ta, đây coi như là tiền lãi.”

Thím nghe xong không vui: “Sao lại đổ lên đầu tôi , ban đầu không phải các người sao, bây giờ lại đổ hết lên đầu tôi, quá đáng lắm rồi!”

Nhìn họ người một câu, ta một lời, qua lại rồi tay chân, túm tóc tôi, tôi cào rách mặt , cảnh tượng xé xác hoành tráng, tôi chỉ hận không có bỏng ngô.

Vương Bằng ho khan hai tiếng: “Thôi rồi, cứ bàn luận như thì không bao giờ xong, tôi một câu công bằng nhé, những chuyện này mọi người đều có phần, chia đều đi, mỗi người lạy sáu cái, đây là mười tám cái, hai cái còn lại do thím trả đi, dù sao bác cả cũng là cả trong nhà, sai cũng có trách nhiệm, nếu mọi người đồng ý, thì bây giờ khấu trừ, tôi lập tức chuyển khoản, 40 vạn tệ không thiếu một xu, tất nhiên, nếu mọi người không muốn lạy, thì để họ chị họ , út thì chỉ có thể tự mình thôi.”

Chị họ nghe đến đây, một trăm phần trăm không đồng ý: “Dựa vào cái gì mà bắt tôi phải đi dập đầu, tôi không đâu.”

Thím tát cho ta một cái, ấn ta xuống trước mặt mẹ tôi: “Mau dập đầu đi!”

Nhìn ta dập đầu từng cái từng cái, khóe miệng tôi nở một nụ .

Anh họ thấy hình này, quay đầu định chạy đã bị hai túm lấy cổ áo, đành phải miễn cưỡng quỳ xuống dập đầu.

Cuối cùng, chỉ còn lại út, ta rõ ràng không cam tâm.

“Cô út, nếu không muốn phần tiền lãi này cũng , tôi trả lại tiền gốc cho .”

Sắc mặt út lúc xanh lúc trắng, khó coi không thể tả, tôi biết với tính nết của ta nhất định sẽ  không nguyện dập đầu lạy mẹ tôi.

Vương Bằng chuyển tiền xong, chuyện này đến đây coi như xong, sau này ai dám bắt nạt hai mẹ con chúng tôi, thì đừng có mơ.

Tôi quay sang với mẹ tôi: “Mẹ, chúng ta về nhà thôi, nơi này sau này cũng không cần đến nữa.”

“Đợi đã, con có vài lời, muốn với ông bà nội.”

Tôi đi đến trước mặt ông bà nội, họ một cái rồi : “Ông nội, bao nhiêu năm nay ông giả vờ như một con cừu non, sau lưng lại những chuyện của sói già, con biết rất rõ, vay tiền chúng con cảm ơn ông, ông cũng không thể bao nhiêu năm nay giả mù, mặc kệ bọn họ bắt nạt mẹ con, còn tự cho mình là ân nhân lớn của nhà con, không sợ gặp báo ứng sao.”

Tôi quay đầu bà nội, tiếp: “Bà nội, còn bà nữa, cũng không cần sống lâu như , sớm muộn gì cũng phải chết, đến lúc đó xem ai khóc cho bà, sau này, nước sông không phạm nước giếng!”

Bà nội muốn gì đó, tức đến mức không nên lời, tôi không thèm để ý đến họ, cùng Vương Bằng về nhà.

Trên đường đi, tôi càng nghĩ càng thấy chuyện này không đúng, Vương Bằng lấy đâu ra nhiều tiền như , tôi lập tức túm lấy tai : “Anh rõ cho em nghe, đi cướp ngân hàng à?”

“Lạc Lạc, đừng đừng đừng, đau.”

Mẹ tôi vội vàng ngăn cản: “Lạc Lạc, đừng nghịch nữa, Vương Bằng đang lái xe, nguy hiểm lắm.”

Tôi thu tay về, suốt đường đi buồn bực không vui.

Về đến nhà, Vương Bằng mới hết mọi chuyện cho chúng tôi nghe, hóa ra, gần đây ấy thừa kế tài sản của ông nội, là người phụ trách của tập đoàn Lâm Thị, hơn nữa, việc quy hoạch căn nhà cũ của ông nội, cũng nằm trong phạm vi ấy phụ trách.

“Ôi, xem ra em gả cho một thiếu gia nhà giàu rồi, đều hào môn quy củ nhiều, xem ra em phải ý rồi.”

Vương Bằng ôm tôi vào lòng, đảm bảo hết lần này đến lần khác, sẽ đối xử với tôi như ban đầu, một lòng một dạ tôi, còn muốn sang tên tài sản cho tôi để thể hiện tấm lòng.

Vương Bằng bác bỏ kế hoạch giải tỏa, còn sa thải cả quản lý Vương.

Căn nhà cũ sau này cũng đừng hòng giải tỏa.

Cô và thím thấy hình này cũng không còn nịnh nọt ông bà nội nữa, hận không thể trốn đi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...