Vả Mặt Họ Hàng [...] – Chương 5

05.

“Xem kìa, quản lý Vương đối xử với con tốt thế nào, kết hôn rồi ở nhà hưởng phúc, còn một tháng nhiều tiền như , nếu là thím thì có mơ cũng tỉnh cả giấc, con đúng là kiếp trước tu phúc khí, mới quản lý Vương để mắt tới.” Không thể không , trình độ nịnh hót của thím hai đúng là tuyệt đỉnh, tâng bốc gã đầu hói lên tận mây xanh, gã đầu hói này lại rất thích kiểu này, nheo mắt uống trà cẩu kỷ, chẳng khác gì một ông già lẩm cẩm.

Nói xong, thím ta lại l.i.ế.m mặt dày như mặt gấu, khúm núm như một con chó: “Quản lý Vương, đợi chúng ta thành người một nhà rồi, chuyện giải tỏa này phải để tâm nhiều hơn nhé, nhà cũ là nơi phong thủy bảo địa, khai thì sẽ rất có giá trị.”

Quản lý Vương đặt bình giữ nhiệt xuống, vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Yên tâm, đều là người một nhà, chuyện này chẳng phải do tôi quyết định sao, sẽ không bạc đãi người nhà mình.”

07.

Thím hai nghe xong gật đầu liên tục, vẻ mặt tiểu nhân đắc chí, sao tôi có thể để thím ta như ý chứ?

“Thím hai xem thím kìa, cháu thật sự không biết, thím nằm mơ cũng muốn cuộc sống như , chúng ta đều là người thân, thím muốn thì tất nhiên cháu không thể tranh giành với thím, thế này đi, cháu thấy thím và quản lý Vương tuổi tác cũng xấp xỉ nhau, ghép đôi lại quá là hợp lý.”

Thím hai bị lời của tôi cho tức đến xanh mặt, lắp bắp không nên lời, sắc mặt quản lý Vương cũng thay đổi, chất vấn tôi những lời này là có ý gì.

“Thật xin lỗi, quên mất học hết tiểu học rồi, để tôi phiên dịch cho nhé, ý là tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này, xem thím hai và chị họ đều muốn đến nhà , hay là dứt khoát thu nhận cả hai mẹ con họ đi, hoàng đế đều tam thê tứ thiếp, vừa rồi thím hai của tôi cũng rồi, sinh cho mười đứa con trai cũng .”

Gã đầu hói tức giận đứng bật dậy: “Đúng là không biết tốt xấu, tôi để mắt đến là phúc của , còn chưa có ai dám chuyện với tôi như , đúng là không biết thân biết phận.”

Thấy gã đầu hói nổi giận, thím hai vội vàng lành, hòa giải, tôi chỉ thích , cuộc hôn nhân này cứ quyết định như đi.

“Khẩu khí lớn thật đấy, tôi xem ai dám cướp vợ tôi!” Vương Bằng xông thẳng vào, ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng : “Đừng sợ, có ở đây bảo vệ em.”

Gã đầu hói đẩy đẩy kính, đánh giá Vương Bằng, sau đó ngồi xuống vắt chéo chân: “Tôi còn tưởng chuyện gì, hóa ra là tìm một thằng trai nghèo kiết xác, cả bộ đồ này chắc không quá một trăm tệ, hừ, người trẻ tuổi, không phải tôi , này không thể ăn thay cơm , có tiền mới là quan trọng.”

“Đúng đúng , Lạc Lạc, con phải có tầm xa một chút, người thành công như quản lý Vương không phải dễ tìm đâu, con xem thằng vô dụng này, có thể so sánh với quản lý Vương nhà chúng ta ở điểm nào?”

Tôi vừa định mở miệng, Vương Bằng đã giành trước: “Tôi thấy ra ngoài là quên tiêm vắc xin phòng dại rồi phải không, như một con ch.ó điên, gặp ai cắn người đó, hay là thèm mùi phân, không có ai mang đến cho, hay là, bây giờ tôi dẫn đến nhà vệ sinh múc một thìa, còn nóng hổi, vừa đúng lúc.”

“Cái loại không có mắt như mày, đáng đời nghèo cả đời!” Gã đầu hói tức giận đứng lên, còn không quên nhổ một bãi nước bọt về phía thím hai: “Cả nhà các người không có một ai tốt đẹp, gọi tôi đến để trò hề à, tôi cho các người biết, đừng có mơ tưởng đến chuyện tiền đền bù giải tỏa nhà cũ tăng gấp đôi, đời này không có chuyện đó đâu, các người bỏ cái ý nghĩ đó đi!”

Thấy quản lý Vương rời đi, thím hai vội vàng đuổi theo, hết lời nịnh nọt, còn bị kẹp cả ngón tay, thật là buồn .

Anh họ thấy thím hai thảm như , bước tới muốn bênh vực: “Lâm Lạc Lạc, con đàn bà đanh đá này, miệng thối như ăn cái gì thế!”

Tôi : “Sao thế, muốn xin công thức à?”

Thím hai tức giận ngút trời, tóc tai dựng đứng cả lên: “Lâm Lạc Lạc, tao thật sự nể mặt mày rồi đấy, đúng là giống hệt mẹ mày, đồ đê tiện!”

Nói xong định xông tới đánh tôi, tôi là người để cho bà ta đánh à?

Nực !

Vừa định giơ tay lên, Vương Bằng đã nhanh hơn tôi một bước, tát một cái, thím hai ngã sấp xuống đất, họ không đứng vững nên cũng ngã đè lên người thím hai.

Thím hai kêu thảm thiết, chắc là bị đè đến gần chết, dù sao, cân nặng hơn 200 cân của họ cũng không phải để trưng.

Anh họ muốn đứng dậy, không nhúc nhích nổi, mặt thím hai đau đớn đến méo mó, thật là sảng khoái!

“Đi, về quê đón mẹ.” Vương Bằng nắm tay tôi rời đi, để lại họ và thím hai bị một đám người vây quanh chụp ảnh.

Về đến quê, mẹ tôi thấy Vương Bằng đến rất ngạc nhiên, hỏi lái xe lâu như chắc mệt lắm rồi, bảo vào nhà nghỉ ngơi.

Chị họ cũng thấy chúng tôi, không thấy thím hai, hỏi chúng tôi thím hai đi đâu rồi.

“Không sao, thím hai ở đằng sau ấy, sắp đến rồi.”

Vừa xong, thím hai và họ khập khiễng đi về, hét đòi liều mạng với chúng tôi.

Chị họ và hai đều đi ra, chất vấn có chuyện gì.

“Xong đời rồi, quản lý Vương kia rồi, đừng có mơ tưởng đến tiền đền bù giải tỏa nhà cũ nữa, có khi không giải tỏa nữa, thì mảnh đất này chẳng đáng một xu, đều tại con ranh này, chọc giận quản lý Vương rồi!”

Mọi người nghe xong sắc mặt thay đổi, lập tức nổi trận lôi đình, chỉ vào tôi bắt đầu mắng, không những thế, còn Vương Bằng cũng là đồ không có mắt, lại có thể để ý đến tôi, không sợ bị khắc chết, lời lẽ khó nghe không thể tả.

Hai vừa thấy vịt đã nấu chín bay mất liền nhào tới đòi liều mạng với tôi, Vương Bằng ôm chặt tôi vào lòng bảo vệ: “Tôi không muốn đánh phụ nữ, , nếu các người dám đến một sợi tóc của người phụ nữ của tôi, thì đừng trách tôi không khách khí.”

Có lẽ là Vương Bằng quá nghiêm túc, hai có chút sợ hãi, đúng là điển hình của loại người bắt nạt kẻ yếu mà.

Tôi nắm bắt cơ hội ngáng chân khiến hai người họ ngã chổng vó.

Chị họ và họ thấy lần lượt nhào tới, , bọn họ quá vụng về, bản thân còn không bước nổi, còn muốn đấu với tôi?

Vương Bằng kéo tôi né sang một bên, theo quán tính, cả hai người bọn họ mặt đập thẳng vào cổng lớn, tiếng “duang” kia đúng là đinh tai nhức óc, xem ra chắc là đau lắm.

08.

Trong sân hỗn loạn, bốn người kêu thảm thiết không ngừng, bác cả thấy không dám nhúc nhích nửa bước, đúng là đồ nhát gan.

Ông bà nội cũng không dám gì, như người qua đường .

Đợi đến khi bốn người bọn họ bò dậy, đứng sau lưng ông bà nội.

Cô hai chỉ vào chúng tôi: “Bọn mày đúng là muốn tạo phản rồi, xem ra là muốn cắt đứt quan hệ với bọn tao, thôi, tao cho chúng mày biết, trả lại cho bọn tao hai mươi vạn thiếu nợ kia không thiếu một xu, còn nữa, tài sản nhà cũ chúng mày đừng hòng có một xu!”

Tài sản?

Thật nực , có tài sản gì mà tôi phải tơ tưởng chứ?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...