Vả Mặt Họ Hàng [...] – Chương 4

04.

Tôi xem giờ đã không còn sớm, dặn đi ngủ sớm còn bản thân khoác áo phao ra ngoài đi vệ sinh.

Nào ngờ thấy đèn trong sân vẫn sáng, lẽ nào mẹ tôi còn chưa ngủ?

Tôi bước ra ngoài, thấy hai bóng người quen thuộc.

Là mẹ tôi và ông nội!

Sắc mặt mẹ tôi không tốt lắm, ông nội cũng có vẻ mặt nghiêm trọng, dường như đang chuyện gì đó rất quan trọng.

Hôm nay cách hành xử của ông nội khiến tôi càng cảm thấy không ổn, tôi quyết định phải rõ mọi chuyện.

Tôi rón rén bước tới, vòng qua cửa nhỏ, áp sát vào chân tường lén nghe.

Chỉ nghe thấy ông nội với mẹ tôi: “Ý của mọi người đều rất rõ ràng, muốn Lạc Lạc gả cho quản lý Vương kia, con có thời gian thì khuyên nhủ con bé nhiều vào, quản lý Vương cũng không có gì không tốt, tuổi tác lớn cũng không phải là khuyết điểm gì, biết chiều chuộng người khác.”

Tôi gần như không dám tin vào tai mình, ông nội luôn thương tôi tại sao lại có thể ra những lời này, trước đây đối xử tốt với tôi và gia đình tôi, đều là giả vờ sao?

“Bố, Truyền Bân mất sớm, điều ấy lo lắng nhất chính là Lạc Lạc, Lạc Lạc đã đính hôn rồi, như e là không ổn, vẫn mong bố giúp với mọi người một tiếng.”

Lúc này ông nội không vui, lộ ra bộ mặt thật: “Thế nào là không tốt? Lúc trước Truyền Bân bị bệnh, nếu không phải tôi với mọi người, thì họ có bỏ tiền ra không? Con đừng quên, còn nợ mọi người 20 vạn nữa, Lạc Lạc gả qua đó, giá nhà cũ tăng gấp đôi, số tiền con nợ mọi người cũng có thể xóa bỏ một lần, đây là chuyện tốt một mũi tên trúng hai đích, con đừng có hồ đồ!”

Thì ra ông nội vốn không hề nhân từ như , tất cả chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi, đưa tiền cho bố tôi chẳng qua chỉ là một việc tiện tay, số tiền này vẫn phải do mẹ tôi trả.

Bảo sao mẹ tôi bây giờ lại trở nên tiết kiệm như , ba năm nay không mua nổi một bộ quần áo, trên n.g.ự.c bà đè nặng một ngọn núi lớn như , sao dám tùy tiện tiêu tiền?

Mà bà, một câu cũng không hề nhắc đến với tôi, một mình gánh chịu tất cả, nghĩ đến đây lòng tôi chua xót không thôi.

“Hơn nữa, trước đây bố đã hứa với Truyền Bân, sẽ để lại cho Lạc Lạc một phần nhà cũ, nếu giá tăng gấp đôi, Lạc Lạc cũng có thể nhận nhiều hơn, nếu, con không biết điều, thì Lạc Lạc đừng có mơ tưởng đến phần nhà cũ!”

“Bố, sao bố có thể như , phần nhà cũ là bố đã hứa với Truyền Bân rồi mà, không thể nuốt lời.”

“Vậy thì sao, có giấy trắng mực đen đâu, chuyện này hoàn toàn do bố quyết định!”

Đúng là cậy già lên mặt! Tôi hận không thể xông lên nhổ từng chiếc răng của ông ta!

Hiện tại tôi đã hiểu tất cả, mẹ tôi yếu đuối như là vì muốn tôi có thể chia phần nhà cũ, bà muốn tôi sau này có thêm chút đảm bảo.

Vương Bằng đúng, mẹ luôn suy nghĩ nhiều hơn cho con cái, tất cả những gì mẹ tôi đều là vì tôi, mà tôi, lại không hiểu, nhiều lần oán trách.

Tôi hận bản thân mình những năm qua chỉ mải mê công việc, không hề để ý đến gia đình, bi thảm hơn là, chăm chỉ việc không tham vọng, công việc không thăng tiến, nỗi khổ của mẹ tôi cũng không hề hay biết.

Tuy nhiên giờ tôi đã biết tất cả mọi chuyện, bọn họ đừng hòng đạt mục đích, tôi nắm chặt tay.

Chờ đó, tôi sẽ khiến từng người các người phải trả giá!

06.

Về đến phòng, tôi nhớ lại chuyện thím hai muốn mai mối cho tôi, đã thì các người muốn bám víu gã đầu hói, tôi sẽ cho các người thấy sự lợi của tôi.

Sáng sớm hôm sau, thím hai đã hỏi tôi suy nghĩ thế nào, tối hôm qua đã rõ ràng như rồi, mà còn xông xáo hỏi han, đúng là cây không cần vỏ ắt sẽ chết, người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch.

Đã , tôi sẽ tạm thời theo ý thím, “gặp gỡ” gã đầu hói này một phen.

“Thím hai, cháu nghĩ kỹ rồi, thím đúng, nước chảy chỗ trũng, người hướng chỗ cao, cháu sẽ đi gặp.”

Thím hai nghe xong vô cùng hứng khởi, thái độ thay đổi 180 độ, nắm tay tôi gọi con này con nọ, thân thiết hết mức, suýt chút nữa tôi nôn cả ruột gan ra.

Lúc ăn sáng, thím ta còn đặc biệt gắp cho tôi hai quả trứng rán, bảo tôi ăn nhiều vào, họ không hiểu gì cả, định gì đó, thím hai ra hiệu cho ta, ta đành cúi đầu ăn cơm.

Mẹ tôi cũng đầy vẻ nghi hoặc, ăn cơm xong tranh thủ lúc có cơ hội hỏi tôi có chuyện gì, tôi ra chuyện mình sẽ đi xem mắt.

“Lạc Lạc, con sắp kết hôn với Vương Bằng rồi, chuyện này không thể , hơn nữa, thím hai có thể giới thiệu cho con đối tượng tốt gì chứ?”

“Mẹ, con là đi gặp, chứ có là chắc chắn thành đâu, xem con có chửi c.h.ế.t ta không.”

Anh họ dẫn tôi và thím hai đến quán cà phê, chúng tôi đến khá lâu rồi mà chẳng thấy ai đến, tôi khát nước, gọi một ly cà phê, vắt chéo chân lên.

Thím hai nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng với tôi: “Một lát nữa con đừng có vắt chân, cái chân cứ rung rung.”

“Sao thế? Sợ ta nhào tới đòi gặm ngón chân của con à?”

Thím hai bị tôi chọc cho trợn trắng mắt, lại không , chỉ bảo tôi ăn cho cẩn thận.

Được thôi, lát nữa tôi sẽ chuyện tử tế cho thím nghe.

Mười mấy phút sau, lão đầu hói cuối cùng cũng đến, thấy ta tôi mới hiểu, cái gì gọi là hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.

Vốn tưởng rằng ảnh chụp đã đủ khó coi rồi, không ngờ người thật còn khó coi hơn, cái tướng mạo này, coi như là trả thù xã hội đi, thật khâm phục dũng khí của ta, ban ngày ban mặt còn dám ra đường, không sợ dọa c.h.ế.t mấy người, phải đền tiền à.

Thím hai rất ân cần với ta, tôi vừa nghe tin đi xem mắt đã rất háo hức, sáng sớm đã trang điểm chải chuốt.

Đúng , tôi chỉ muốn xem gã đầu hói này trông như thế nào, có ảnh hưởng đến trình độ chửi người của tôi không.

“Yêu cầu của tôi cũng không cao, chỉ cần chúng ta kết hôn rồi, sinh cho tôi ít nhất ba đứa con trai là .”

Sinh ba đứa con trai?

Sao thế, nhà có ngai vàng cần người thừa kế à?

Nói béo còn thở dốc, tưởng mình là hoàng thượng thật à, xin lỗi, với nhan sắc này, với mái tóc này của , thời xưa chắc chắn là thái giám!

“Đừng ba đứa con trai, dù là mười đứa, Lạc Lạc nhà chúng ta cũng sinh , chỉ cần kết hôn rồi, chẳng phải cái gì cũng nghe theo cậu sao?” Thím hai thay tôi đồng ý rất nhanh nhẹn, dứt khoát.

Tôi lạnh hai tiếng, thím hai và gã đầu hói đồng loạt tôi: “Mười đứa? Thím hai đang chuyện lợn đẻ đấy à? Có phải chị họ con không sinh con, thím vừa nghe đến chuyện sinh con liền không kìm nén sự kích trong lòng không?”

Thím hai là một người cực kỳ sĩ diện, thấy tôi mất mặt bà ta trước mặt người ngoài, trực tiếp nổi cơn tam bành, ngại gã đầu hói ở đây, lại không dám thể hiện ra, bà ta nghiến răng nghiến lợi : “Con bé này thật biết , quản lý Vương đang hỏi con đấy, trả lời tử tế vào, đừng có đánh trống lảng.”

“Thím hai của đã cho tôi xem ảnh rồi, tôi rất hài lòng về , xem còn có cầu gì cứ , tôi sẽ cố gắng đáp ứng, sau khi kết hôn, cứ ở nhà là , tôi khá bận, chỉ cần dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc con cái, tôi cũng sẽ không bạc đãi , một tháng cho 3000 tệ tiền tiêu vặt.”

Ồ, tôi còn tưởng giàu có đến mức nào, một tháng cho 3000, người giúp việc còn không có giá này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...