Vả Mặt Gia Đình [...] – Chương 3

Phần 3

Nói không chừng ta còn có chiêu trò gì đang chờ tôi.

Là buổi khám sức khỏe chính thức và thẩm tra lý lịch chính trị sắp tới?

Hay là chuẩn bị chơi xấu tôi trong thời gian công bố kết quả?

Chúng tôi ở bên nhau bốn năm, tôi cũng chưa từng rõ bộ mặt thật của Hà Lợi.

ta quá khao khát vị trí này nên mới trở nên hèn hạ như , hay là ta vốn dĩ đã là một kẻ phẩm chất thấp kém?

Chỉ là một vị trí thôi mà, có đáng để ta không!

Tôi không hiểu.

Tôi cũng chẳng muốn hiểu.

Kẻ hèn hạ là ta chứ không phải tôi, tại sao tôi phải đồng cảm với một tên cặn bã?

“Cô bé, bé!”

Bác sĩ vẫy vẫy tay: “Nghĩ gì mà nhập thần ?.”

Tôi nằm trên giường khám bệnh, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, giấu vào trong tóc.

“Cháu đang nghĩ, cháu bị mù đến mức nào mới có thể ở bên loại người này bốn năm.”

4.

Kết quả khám sức khỏe rất nhanh đã có, các chỉ số của tôi cơ bản đều bình thường.

Chỉ có hai chỉ số hơi cao, bác sĩ cầm tờ kết quả dặn dò.

“Về nhà uống nhiều nước, ý nghỉ ngơi, hai chỉ số này sẽ nhanh chóng hạ xuống thôi.”

“Khám sức khỏe cơ bản không có vấn đề gì, yên tâm đi.”

“Đương nhiên, điều quan trọng nhất là——.”

Tôi tập trung lắng nghe lời dặn của bác sĩ.

Giọng bác sĩ bỗng nhiên cao vút: “Chia tay! Nhất định phải chia tay!.”

“Vâ-vâng ạ.”

Tôi là người luôn nghe lời khuyên.

Ra khỏi bệnh viện, tôi liền mua một chai nước tu ừng ực, sau đó vẫy xe đến trường đại học S.

Cô Lưu, cố vấn viên mũm mĩm, có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy tôi đến.

“Sao giờ này lại đến đây, luận văn tốt nghiệp xong rồi à?” 

“Gần xong rồi ạ. Cô Lưu, bây giờ có bận không, em có vài việc muốn chuyện với .”

Cô Lưu đẩy gọng kính lên, khuôn mặt mũm mĩm nở một nụ hiền hòa. Cô ấy rót một cốc nước đưa cho tôi.

Bản thân Lưu là một người rất nỗ lực, từ nhỏ đã chăm chỉ học hành, là sinh viên đại học thi đỗ từ vùng núi xa xôi. Cách việc của rất nhanh nhẹn, dứt khoát. Sau khi chồng ngoại , ấy lập tức ly hôn, từ đó toàn tâm toàn ý tập trung vào sự nghiệp. Nghe sắp tới sẽ thăng chức lên chính khoa rồi.

Cô Lưu rất kiên nhẫn, sau khi nghe tôi là vấn đề về cảm, ấy theo bản năng hỏi: “Em và Hà Lợi cuối cùng cũng chia tay rồi à?”

“Cậu ta cũng không phải là người xấu, chỉ là quá ham muốn danh lợi thôi.”

“Em biết chuyện tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh rồi à?”

Nghe đến đây, tôi chỉ muốn chửi thề, cái tên Hà Lợi khốn nạn này lại dám ra những chuyện mất mặt như sau lưng tôi!

Khoa có một suất tuyển thẳng lên học viện khoa học Trung Quốc, đúng là rơi vào tay tôi và Minh Vũ Trạch. Tôi thì điểm tích lũy cao, thành tích tốt lại thiếu giải thưởng. Còn Minh Vũ Trạch thì kỹ năng chuyên ngành tốt điểm số chỉ ở mức trung bình. Vì , nhà trường vẫn còn do dự, chung là thiên về Minh Vũ Trạch.

Tuy nhiên sau đó Minh Vũ Trạch từ bỏ suất tuyển thẳng để chọn thi nghiên cứu sinh, còn tôi lúc đó đang chuẩn bị thi công chức. Vì , suất này rơi vào tay người đứng thứ hai trong khóa.

Nhưng điều này thì liên quan gì đến Hà Lợi? Hắn ta lại giở trò gì nữa đây?

Cô Lưu : “Hà Lợi đến tìm , rằng em không định học lên nghiên cứu sinh mà trực tiếp thi công chức, đã nhường suất này cho cậu ta.”

“Còn xách theo cả t.h.u.ố.c lá rượu và quà cáp cao cấp đến,  trực tiếp đuổi cậu ta về.”

“Nghe sau đó còn đi tìm chủ nhiệm khoa, chủ nhiệm khoa tính nóng nảy, trực tiếp mắng cho cậu ta một trận.”

Cô ấy hừ một tiếng, “Không chịu tập trung vào con đường chính đáng, lại đem mấy trò ngoài xã hội vào trường học.”

Tên này thật sự vừa ngu vừa xấu xa lại còn vô liêm sỉ, nghĩ đến việc đã ở bên cạnh loại người này bốn năm, tôi hận không thể quay về quá khứ tát cho mình một cái.

Nhưng bây giờ cũng chưa muộn, vẫn hơn là sau này kết hôn rồi mới phát hiện ra bộ mặt thật của hắn.

“Cô Lưu, em hoàn toàn không biết chuyện này!”

Ánh mắt Lưu thoáng hiện lên vẻ chán ghét, “Cô biết em không ngu ngốc như , đúng rồi, em đến tìm  là có chuyện gì?”

Tôi kể lại những trò hề của mẹ Hà Lợi và Hà Lợi.

Cô Lưu vỗ bàn, tức giận : “Chia tay, nhất định phải chia tay!”

“Em còn do dự gì nữa? Cô gọi điện thoại cho bố mẹ em ngay bây giờ! Không có tư tưởng đương mù quáng!”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, xem ra bên Lưu thì không có vấn đề gì rồi. Vậy thì chuyện này coi như ổn định một nửa.

Buổi tối Hà Lợi gọi điện cho tôi.

Hỏi tôi tại sao không trả lời điện thoại của ta, tôi điện thoại hết pin tắt máy, đi khám sức khỏe cả ngày mệt quá nên không để ý.

Anh ta ừ một tiếng, rồi ấp úng hỏi tôi đã suy nghĩ đến đâu rồi.

Tôi bật loa ngoài, bố mẹ tôi ngồi bên cạnh mặt mũi tối sầm lại.

Bố tôi lôi từ dưới bàn trà ra lọ thuốc trợ tim, hai người mỗi người uống hai viên mới nén cơn giận.

“Em đã xem tin nhắn của dì rồi, Hà Lợi, như có phải là hơi quá đáng không?”

Hà Lợi có vẻ sốt ruột, “Sao lại quá đáng, dù sao thì sớm muộn gì chúng ta cũng thành một nhà, em thi đỗ công chức hay thi đỗ, chẳng phải đều như nhau sao.”

Nếu đã như nhau, tại sao lại muốn tôi nhường?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...