Vả Mặt Gia Đình [...] – Chương 2

Phần 2

“À, em chưa xem à?”

“Là tin nhắn quan trọng sao? Anh yên tâm, dì có gì thì em cũng sẽ thông cảm cho dì.”

Hà Lợi ấp úng: “Cũng không có gì đâu, chỉ là mẹ thương thôi, em đừng chấp bà ấy.”

Tôi cảm thấy hơi tức giận, cố ý hạ giọng xuống.

“Sao lại thế , dù gì đó cũng là mẹ chồng tương lai của em mà.”

“Em phải đi khám sức khỏe rồi, bác sĩ đang giục kìa, em cúp máy trước nhé——.”

“Chờ đã!”

Đầu dây bên kia bỗng nhiên gọi giật tôi lại.

“Hôm nay đi khám, bác sĩ bị trầm cảm nhẹ, bảo là do áp lực thi cử quá lớn.”

Hà Lợi ấp a ấp úng, tôi hiểu ấy, ấy dối là sẽ như .

Vậy nên——

Chuyện hôm nay, chưa chắc là mẹ ấy tự ý quyết định, không chừng còn có bàn tay của ấy nữa.

Mưa có thể tạnh, não thì không thể hết úng nước!

“Bên này sóng yếu quá, nghe không rõ lắm, có việc gì nhắn tin cho em nhé.”

Nói xong liền cúp máy.

Bác sĩ trong phòng khám đã đợi đến mức hơi mất kiên nhẫn rồi.

Tôi điều chỉnh lại cảm , xin lỗi ông ấy.

Bác sĩ không gì, theo thói quen hỏi han vài câu.

Biết tôi khám trước để chuẩn bị cho khám sức khỏe chính thức, ông ấy một câu chúc mừng, còn trêu chọc tôi: “Chẳng trách quên cả khám bệnh, hóa ra là đang chia sẻ niềm vui với trai.”

Tôi: “Thực ra, vừa rồi trai và mẹ ấy đang khuyên cháu từ bỏ suất này để ấy bổ sung vào.”

Bác sĩ: “..”

Bác sĩ: “..”

Bác sĩ chìa tay về phía tôi.

Ông ấy với giọng chân thành: “Chúc mừng , bây giờ có hai tin vui rồi.”

“Đậu công chức và độc thân!”

3.

Tôi ngẩn người ra.

Sắc mặt bác sĩ lập tức thay đổi.

“Không phải chứ, thế này mà không chia tay, không chia tay thì tôi lái xe nâng đến chia rẽ hai người!”

Ánh mắt ông ấy tràn đầy vẻ phẫn nộ và căm hận. Tôi không nhịn thành tiếng, sự tức giận và buồn bực vừa rồi tan biến hết.

Hoàn toàn bình tĩnh lại, tôi chợt hiểu ra rất nhiều chuyện.

Ví dụ như ngày hôm trước kỳ thi viết.

Hà Lợi hẹn tôi gặp mặt, muốn viên tôi.

Ăn cơm một nửa, vì một chuyện nhỏ, ấy bỗng nhiên nổi giận, tôi coi thường ấy, không tôn trọng ấy.

Chuyện cũ từ thời xa lắc ấy cũng lôi ra hết.

Chúng tôi cãi nhau rất dữ dội, ầm ĩ rất khó coi.

Cuối cùng ấy bỏ lại một câu: “Hay là chúng ta tạm thời chia tay để bình tĩnh lại đã.”

Rồi tự ý bỏ đi.

Lúc đó đã gần 10 giờ tối, sau đó tôi phải gọi điện cho bố đến đón.

Trên đường về nhà, bố tôi vừa lái xe vừa .

“Nhan Nhan, bố chưa bao giờ can thiệp vào chuyện cảm của con. Nhưng trai con, bố không ưng lắm.”

“Cãi nhau thì cãi nhau, tối muộn rồi sao ta có thể bỏ mặc con một mình ở ngoài như chứ.”

Tôi không gì.

Đó là lần đầu tiên tôi biết, trai “hiếu thảo 24/24” của tôi, hóa ra lại có nhiều bất mãn với tôi đến .

Kết hợp với màn kịch hai người hôm nay, tôi bỗng nhiên hiểu ra.

——Hóa ra lúc đó ta cãi nhau với tôi trước kỳ thi viết là đang hoại tâm lý của tôi đấy!

Nếu không phải tôi có nền tảng vững chắc, tâm lý tốt, không chừng đã thi trượt rồi.

Như xem ra, cuộc điện thoại ngày thi vấn đáp cũng không phải là ngẫu nhiên rồi.

Ngày thi vấn đáp, Hà Lợi muốn đi cùng tôi đến trường thi.

Lúc đó chúng tôi vừa mới lành, trong lòng tôi vẫn còn vướng mắc, nên từ chối thẳng thừng, tôi sẽ căng thẳng, bảo bố đưa tôi đi là rồi.

Trường thi cách nhà tôi không xa, đi xe nửa tiếng là tới, hơn 7 giờ một chút bố đã đưa tôi đến đó.

“Nhan Nhan, con cố gắng hết sức là , không thi đậu thì thi cái khác.”

Bố tôi toe toét: “Cho dù con không đi , bố cũng nuôi nổi con, đừng căng thẳng.”

Tôi ôm bố, đang định đi thì một linh cảm kỳ lạ khiến tôi dừng lại.

Tôi để lại toàn bộ thiết bị điện tử cho bố, nhờ bố cất giữ hộ, sau đó mới bước vào cổng trường.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi thi, tôi gặp Hà Lợi đến muộn.

Ánh mắt ấy tôi có chút kỳ lạ.

Hình như… rất sốc.

Thi vấn đáp xong, bố tôi ra đón.

“Con , thi thế nào?”

Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Cơ bản là chắc chắn rồi ạ.”

Bố tôi tít mắt: “Con bố giỏi nhất.”

“Đúng rồi, trai con có đi thi không?”

“Có ạ, hình như ấy không quan tâm đến vị trí này lắm, đến sát giờ mới vào.”

“Vậy thì tốt. Vừa rồi bố nhận một cuộc điện thoại lừa đảo, trai con bị tai nạn giao thông đang cấp cứu ở bệnh viện.”

Lúc đó thi vấn đáp sắp bắt đầu rồi, tuy bố tôi nghi ngờ là lừa đảo, vẫn chạy đến bệnh viện một chuyến.

Kết quả cả bệnh viện không hề có bệnh nhân nào tên Hà Lợi.

Giữa mùa hè oi bức, sau lưng tôi nổi lên một cơn ớn lạnh.

Nếu như…

Nếu như lúc đó người nhận cuộc gọi đó là tôi, liệu tôi có từ bỏ buổi thi để đến bệnh viện không?

Câu trả lời rất có thể là có.

Từ thi viết đến thi vấn đáp, liên tiếp hai lần, cái tên Hà Lợi khốn nạn này đều đang hoại tâm lý của tôi.

Cộng thêm màn kịch hai người hôm nay, từng vòng từng vòng, không biết phía sau còn có gì đang chờ tôi nữa.

Tôi bỗng nhiên thấy may mắn vì vừa rồi không xé rách mặt với ta ngay lập tức.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...