Chương 9:
Tôi là Viên Đào, của tôi là Mai Mai. Cô ấy là một người giỏi giang, gia cảnh cũng giàu có, dù người hay vợ thì cũng là một lựa chọn không thể nào tốt hơn.
Còn Băng Băng mới là người tôi thích từ khi còn đi học. Đã nhiều lần tôi tỏ với ấy, ấy chỉ bảo “Em chỉ xem như trai.” Nhưng tôi vẫn chấp nhận, thà trai mà ở bên chăm sóc ấy, còn hơn là không gặp mặt dù chỉ một lần.
Khi Băng Băng đến, tôi và Mai Mai đã cãi vã mấy lần. Tôi cảm thấy ấy quá vô lý, tự nhiên lại kiếm chuyện để sự như thế. Mai Mai đi công tác, tôi quá chán nản nên tìm bia rượu giải sầu, Băng Băng cũng ngồi xuống uống cùng và an ủi tôi. Tình cảm kìm nén trong lòng bỗng nhiên trỗi dậy, tôi không kiềm chế . Tôi và Băng Băng lao vào nhau, vồ vập quấn lấy nhau, rồi mọi chuyện đi quá giới hạn mà tôi không thể nào kiểm soát nổi.
Điều tôi không ngờ đến là Mai Mai lại trở về sớm hơn dự kiến, và bắt quả tang tôi và Băng Băng ngoại .
Vốn dĩ tôi đã định chấm dứt với Băng Băng, ấy lại đến tìm tôi và ấy đã có thai rồi. Tôi không muốn con tôi sinh ra không có bố, nên đành chấp nhận những lời đề nghị của ta.
Không ngờ có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi gần như mất hết mọi thứ, mất cả đứa con của tôi. Băng Băng sau khi xuất viện, liền bỏ đi cùng một người đàn ông khác, họ quay lại chửi rủa và khinh bỉ tôi như một tên rác rưởi.
Tôi trở về khách sạn, ngày ngày chìm đắm trong những cơn say. Từ trong giấc mơ tôi lại thấy hình dáng của Mai Mai, ấy đang dọn dẹp nhà cửa, giống hệt như cuộc sống của chúng tôi trước đây “Anh à, kết hôn xong chúng ta sẽ sống ở đây nhé.”
Tôi không rõ tôi có khóc không, tôi nhớ đến câu của Mai Mai trước khi ấy rời đi “Sau này chắc chắn sẽ phải hối hận.”
Phải, Mai Mai, hối hận lắm rồi. Liệu em có còn nhớ đến không?
HOÀN
Bạn thấy sao?