Chương 6:
Cho đến một ngày, Viên Đào ra ngoài và quên điện thoại ở nhà. Tôi tò mò muốn xem một chút, lướt một hồi trong Wechat không có tin nhắn của Băng Băng, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng bỗng nhiên tôi nhớ tới một video, nội dung là phát hiện trai ngoại qua phần ghi điện thoại. Tôi run run mở ghi tìm từng mục một, quả nhiên có một mục là tin nhắn với Băng Băng.
“Anh à, ta sẽ không biết chúng ta nhắn tin qua đây đúng không?”
“Ừ.”
“Thế tốt rồi, biết em nhất mà. Em sẽ âm thầm chờ , hãy nghĩ cách kết hôn với ta, sau đó chiếm đoạt nhà cửa, tài sản của ta đi.
“Băng Băng, nghĩ chuyện này khó lắm.”
“Sao , chỉ cần cho ta có thai là , sau khi lấy nhà rồi thì chúng ta sẽ ở bên nhau.”
“Mà này, hôm trước em bảo đi gặp ta thì đừng có cạo râu hay thay quần áo, có không đấy?”
“Có.”
“Đấy em đã bảo mà, em cũng là con , em thừa biết ta nghĩ gì.”
“Nhưng mà này, ngày hôm ấy em đã hỏi mấy lần, có phải vì ta không thỏa mãn nên mới ngủ với em không?”
“Băng Băng, đừng nhắc tới chuyện hôm đó nữa, đâu có muốn như thế...”
“Sao , hôm ấy em chủ cũng đâu có cự tuyệt. Đừng quên em đang mang thai con của , nếu như dám…”
Viên Đào trả lời “Anh biết rồi.”
…
Tay tôi run rẩy, lướt từng dòng từng dòng mà cảm thấy buồn nôn kinh khủng. Nước mắt cứ chực rơi ra, hóa ra Viên Đào không vô tội như tôi nghĩ. Tôi lại còn ngu ngốc tin tưởng ta, suýt thì rơi vào cái bẫy mà họ đã sắp đặt.
Hơn nữa, Băng Băng đang mang thai con của Viên Đào sao? Đúng là sinh viên ưu tú có khác, đã mất công cắm sừng thì phải là quả sừng dài hơn cả Vạn Lý Trường Thành.
Đã đến nước này, tôi quyết sẽ không bỏ qua cho đôi tra nam tiện nữ bọn họ. Đầu tiên là phải cho hai người họ mất lòng tin vào nhau, cãi nhau rồi hiểu lầm càng sâu càng tốt.
Tôi đến bệnh viện để thử thai, thật may là không có em bé, nếu không thì tôi không biết phải thế nào nữa. Sau đó tôi lái xe về nhà, bình thản như không có chuyện gì xảy ra, Viên Đào cũng tiếp tục tỏ vẻ là một người trai chung , thương tôi và cực kỳ chu đáo.
Bạn thấy sao?