Vả Mặt Em Gái [...] – Chương 5

Chương 5:

Không, câu chuyện này vẫn chưa kết thúc. Vì sự ngu ngốc và mù quáng của tôi, mà tôi đã trải qua cảm giác còn đau khổ hơn nhiều nữa.

Tôi đã mất 2 ngày để người về dọn bãi chiến trường mà Viên Đào và Băng Băng để lại. Tôi không dám nghĩ về những ký ức kinh khủng đó thêm một lần nào nữa, vì tôi sợ sẽ lại yếu lòng khi nhớ về Viên Đào.

Viên Đào gọi điện và nhắn tin cho tôi hàng nghìn lần, tôi không bắt máy. Anh ta bắt đầu đứng đợi ở cửa công ty tôi, mấy lần tôi phải gọi bảo vệ đến đuổi đi. Vài ngày trôi qua, ta trông già đi rất nhiều, râu vẫn chưa cạo, vẫn mặc nguyên một bộ quần áo từ lúc rời khỏi nhà tôi. Tôi cố gắng phớt lờ và tự nhủ “Mai Mai, mày không yếu lòng.”

Nhưng Viên Đào đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi, giọng khàn đặc “Mai Mai, chúng ta quay lại không. Anh thề hôm ấy không gì cả.”

Rồi ta bật 1 đoạn ghi âm “Chị Mai Mai à, hôm đó chúng em không xảy ra gì hết. Anh Viên Đào uống nhiều rượu quá rồi nôn mửa. Em chỉ giúp ấy thay quần áo thôi.”

Tôi tắt đoạn ghi âm, lặng lẽ rơi nước mắt. Bởi vì tôi cũng đã mong rằng tất cả đều là hiểu lầm.

Viên Đào thấy tôi đã yếu lòng, liền ôm chặt thề độc sẽ tránh xa Băng Băng, từ nay về sau sẽ không gặp lại ta nữa.

Điều tôi sợ hãi nhất cuối cùng cũng đã xảy ra. Tôi đã Viên Đào nhiều đến mức mù quáng tin hắn ta thêm một lần nữa. Giờ nghĩ lại mới thấy, hóa ra có thể biến tôi trở thành một con người ngu đến mức phi thường, ngu một cách thần kỳ như đấy.

Sau lần đó, quả nhiên Băng Băng không xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi nữa. Tôi và Viên Đào lại cùng nhau đi ăn, đi du lịch, việc nhà, vui vẻ và tốt đẹp giống như trước kia.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...