Chương 3:
Không biết Băng Băng đã tìm việc chưa, mà cả tháng trời tôi vẫn thấy nó ở lì nhà tôi chưa chịu đi. Có vài lần tôi nhắc khéo, thì ta lại bày ra cái bộ mặt đáng thương, rưng rưng như chực khóc đến nơi “Chị ơi, chị ghét em lắm sao mà cứ đuổi em đi thế!”
Viên Đào thấy thì bảo với tôi “Băng Băng mới chia tay người , em đừng thế, con bé áp lực.”
Rồi quay qua dỗ nó “Không sao, đừng lo gì cả, em cứ yên tâm ở đây với trai em.”
Ơ kìa, tôi mới chỉ hỏi chứ đã gì nó đâu mà áp lực? Lúc này tôi chán lắm rồi đấy, vẫn tự an ủi, thôi thì nó mới chia tay nên hơi nhạy cảm, tôi nhịn đi tí là .
Dù nhà có thêm Băng Băng cũng chưa ảnh hưởng gì lắm đến tôi và Viên Đào. Đến một buổi tối, tụi tôi đang ngồi xem TV thì Băng Băng muốn xem phim kinh dị. Nó tỏ vẻ sợ hãi lắm, còn ôm chặt cứng lấy cánh tay Viên Đào.
M-á-u nóng dồn lên, tôi kéo Viên Đào ngồi sang một bên, còn tôi thì ngồi ngay giữa 2 người bọn họ. Được rồi, giờ thì xem mày định giở trò gì. Bất ngờ chưa, cái đứa mà khi nãy còn co rúm lại vì sợ, thì giờ lại ngồi thẳng lưng, bình thản như chưa từng có cái ôm trước đó.
Một lúc sau, Băng Băng cầm cốc lên uống nước. Tôi trừng mắt nó “Cốc đó Viên Đào uống rồi, em uống cốc bên cạnh kia kìa.”
Cô ta lại chớp chớp đôi mắt ngây thơ “Ôi em xin lỗi, em quen rồi. Từ trước đến giờ em với Viên Đào đều uống chung cốc nước như thế này cả.”
Đến lúc này thì tôi biết, tôi ngu rồi. Sao lại dẫn cái ả trà xanh này về nhà gì không biết. Có nhắm mắt thì cũng ra nó chẳng phải kiểu ngây thơ tốt đẹp gì.
Cái gì mà Viên Đào, ai là trai nó cơ. Trong lòng tôi lúc ấy cực kỳ khó chịu, liền thẳng “Băng Băng này, dù sao em cũng trưởng thành rồi. Cứ bám dính lấy Viên Đào cũng không tốt lắm đâu, sau này sao mà có trai .”
Nói xong tôi qua Viên Đào “Em xin lỗi, em không nên nhắc tới chuyện buồn của Băng Băng, kiểu gì thì nó cũng phải tìm người mới đúng không.”
Quả nhiên, tôi để ý thấy ta sững người mất một lúc.
Viên Đào tôi rồi “Ừ em đúng.”, sau đó quay qua Băng Băng “Chị dâu cũng chỉ là muốn tốt cho em thôi.”
Có thế chứ, tôi hài lòng người . Anh ấy chắc chỉ là EQ hơi thấp nên không nhận ra tâm cơ của ả trà xanh kia thôi, chứ không phải là có ý xấu. Thôi thì để sau dạy bảo lại là .
Nhìn ánh mắt tức giận của Băng Băng tôi hả hê lắm. Tôi kéo tay Viên Đào đứng dậy “Anh chị đi ngủ trước đây, sáng mai còn phải đi .”
Cô ta vẫn ngồi một mình trong phòng khách. Ván này, tôi thắng rồi.
Bạn thấy sao?