Vả Mặt Em Gái [...] – Chương 9

Chương 8:

Lúc hội nghị kết thúc, đã gần 10 giờ. Tôi uống một ít rượu, lại hứng gió, có chút say. Tôi và Giang Tự sóng vai đi trên con đường đầy bóng cây trở về trường. Bên cạnh có người bước tới, bắt đầu ồn ào lên.

“Ý, Tự, đây không phải là thủ khoa tự mình đi giành về chứ?”

Giọng Giang Tự nhàn nhạt: “Không phải thay trường đi nhận người sao?”

“Dẹp đê, hạng mục của mùa hè bận như thế, sao không chờ ở bắc Kinh, lại chạy về Bình thành tạo sức nóng cho dễ giành người hả?”

“Anh đúng là tâm địa Bồ Tát mà.”

Giang Tự hừ nhẹ, “Đừng có nhiều chuyện .”

Não của tôi có chút mờ mịt, ngẩng đầu lên hỏi: “Học trưởng, mấy vào tổ chiêu sinh có thêm điểm sao?”

Giang Tự khựng lại, rồi thành tiếng, “Không có, sao ?”

“Vậy sao lại đi Bình thành?”

Anh cầm túi của tôi, tùy tiện , “Sợ em bị cướp mất.”

Tôi nấc một cái, trừng mắt .

Sau đó nghe thấy : “Mấy người Bắc đại kia, cũng không có hiền đâu.”

Trái tim vừa treo lên đã hạ xuống trong nháy mắt. Cũng đúng…… Sao ấy có thể có ý kia với tôi chứ. Tôi cúi đầu, yên lặng dẫm lên bóng của .

Bỗng nhiên có người chạy tới giữ chặt lấy tôi.

“Khương Duệ Hòa, sự xong rồi chạy mất, có biết bây giờ ba mẹ còn cãi nhau không?”

Tôi bị va vào, lảo đảo một cái. Sau khi hoàn hồn mới phát hiện là Khương Giai đã lâu không gặp.

Cô ta cũng tới Bắc Kinh?

Giang Tự đưa tay ra, gỡ ngón tay của Khương Giai đang bám chặt lấy cánh tay tôi, âm thanh lạnh xuống.

“Có chuyện thì đàng hoàng, đừng có tay chân.”

Mắt Khương Giai đỏ lên.

“Vì sao lại ra chuyện trong sữa đậu nành có sữa bò?”

“Bây giờ bọn họ muốn ly hôn, đều tại !”

Đầu tiên tôi sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, bám vào cánh tay Giang Tự, thành tiếng. Tôi vỗ tay.

“Đáng lẽ nên ly hôn sớm mới đúng.”

Khuôn mặt Khương Giai hiện lên vẻ giận dữ.

“Nói dối quen mồm, là đứa bé không ai cần——”

Âm thanh the thé vang đi rất xa. Bạn bè xung quanh đều nghe thấy. Nụ tắt ngấm trên khuôn mặt, tôi im lặng cúi đầu lục lọi balo.

Giang Tự hỏi: “Duệ Hòa, em tìm cái gì?”

“Nước, em khát.”

Giang Tự đưa nước trong tay cho tôi, “Đừng tìm nữa, ở đây có nè.”

“Cảm ơn.”

Tôi lầm bầm cảm ơn, mở nắp chai.

Khương Giai trào phúng, “Đồ vô tâm vô phế, ba mẹ sắp ly hôn, còn có tâm trạng uống ——”

Cô ta bỗng nhiên im bặt. Nước từ trong chai đổ ra. Tưới lên đầu ta.

Khương Giai há to miệng, lau sạch nước trên mặt, hỏi: “Giang học trưởng, cứ như sao.”

Khóe miệng Giang Tự nhếch lên, lạnh lùng : “Xin lỗi, tôi chỉ cung cấp nước thôi.”

“Hành vi của người say, tôi không quản .”

Tôi vất chai đi, lui về sau hai bước, tủm tỉm mà chằm chằm ta.

“Khương Giai, là đồ... Ngu n .......uhm......”

Sau đó, Giang Tự bịt miệng tôi lại, cúi xuống nhạt chai không lên.

Nhẹ giọng dỗ tôi: “Được rồi, nếu còn không về, ký túc xá sẽ khóa mất.”

“Ngoan, nghe lời .”

Nhờ phúc của , mặt tôi tránh móng tay Khương Giai cào lên. Chẳng qua tôi vẫn bị thương. Trên tay bị ta cào hai đường chảy máu. Tôi ngồi ở cửa tiệm thuốc, vui vẻ nhảy theo show tuyển tú trong tivi. Còn cao hứng hát thêm hai câu.

Giang Tự mang thuốc quay lại, giận quá hóa , “Vui thế sao?”

“Uhm”

“Đưa tay ra đây, bị chảy máu rồi.”

Giang Tự lấy tăm bông ra, giúp tôi xử lý miệng vết thương. Tôi thấy hình ánh phản chiếu trên mặt kính.

Thanh tú cao ngạo. Ánh mắt nghiêm túc mà chăm .

“Lần sau, đừng như nữa.”

Anh kéo ra băng sơ cứu, dán lên miệng vết thương của tôi.

“Lần sau đứng xa một chút thì hãy hắt.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...