Vả Mặt Em Gái [...] – Chương 8

Chương 7:

Năm 18 tuổi, tôi vẫn đi tới bước này. Dùng cách thức xé rách mặt tạm biệt với bọn họ.

Kỳ thật, còn có chút…… thoải mái.

Sau ngày hôm đó, tôi đến khách sạn ở. Sau khi điền nguyện vọng, thì đi thẳng tới Bắc Kinh ở nhờ nhà của một người .

Tôi cũng chẳng thèm để ý tin tức của Khương Giai. Giang Tự cũng rất bận, khi về tới Bắc Kinh, cũng không liên lạc gì nhiều.

Chờ đến tháng chín nhập học tôi gặp lại Giang Tự là trong một buổi họp hữu nghị. Mấy sinh viên của mấy trường đại học lân cận cũng tới. Vô cùng náo nhiệt.

Tôi ngồi ở góc, bỗng cùng phòng siết tay tôi.

“Sao Giang Tự học trưởng cũng tới thế?”

“Vãi thật, đẹp trai quá.”

Tôi bị các các ấy xoay đầu, về phía Giang Tự.

Dưới ánh đèn mờ ảo, mặc một chiếc áo sơ mi trắng, thanh lãnh xuất trần, lười nhác ngồi dựa vào một góc, chào hỏi với mấy chị tổ chức hội nghị.

Trái tim tôi không khống chế mà đập nhanh lên.

Bỗng nhiên, tầm mắt về phía tôi. Tưởng chỉ tùy ý qua, chỉ là Giang tự tôi chằm chằm không dời mắt.

Anh nghiêng đầu, với bên cạnh mấy câu, rồi đứng dậy đi về phía tôi.

“Trời ơi, ấy định gì thế?”

“Đây là…… Muốn xin WeChat của ai nhỉ?”

Giang Tự đi tới trước mặt tôi, ánh mắt xuyên tròng mắt kính tôi, giọng dịu dàng đầy ý .

“Thủ khoa, sao khai giảng không với ?”

Tôi giữ chặt chén rượu, ấp a ấp úng, “Sợ bận ……”

Lịch sử trò chuyện còn dừng lại ở lần trước.

Giang Tự: Tới Bắc Kinh báo cho một tiếng.

Tôi: Được, học trưởng.

Anh quần chúng dưa xung quanh, “Ra ngoài với một chút.”

Tôi mặc kệ âm thanh ồn ào xung quanh, đi theo sau lên sân thượng. Tôi cảm nhận ánh mắt dừng ở trên người tôi.

“Đã quen chưa?” Anh hỏi.

“Uhm, vẫn tốt ạ.”

Trời đã về khuya, thành phố sáng rực ánh đèn. Mái tóc ngắn của bị gió thổi rối khiến dịu dàng hơn rất nhiều.

“Tốt, em vẫn khá tốt.”

Bỗng có người gọi tôi.

“Duệ Hòa.

Giang Tự theo tiếng gọi, híp híp mắt, nở một nụ đầy thâm ý.

“Mối đầu của em kìa.

Tôi theo ánh mắt . Là Tống Xuyên. Sao cậu ta lại ở đây?

“Duệ Hòa, còn chưa chúc mừng em…… đạt thủ khoa của tỉnh.”

Cậu ta vô cùng nhiệt lôi kéo tôi.

“Uhm, có việc gì không?”

Giọng của tôi vô cùng lãnh đạm.

Vẻ mặt Tống Xuyên vô cùng vui vẻ, “Bắc Kinh có rất nhiều chỗ để đi chơi, dẫn em đi.”

Giang Tự đứng ở bên cạnh, cúi đầu rũ mắt trả lời tin nhắn giả vờ không nghe thấy.

Tôi mím môi, “Không cần đâu.”

“Duệ Hòa, có phải em còn giận không?”

“Không có.”

Tôi nhét tấm card vào túi xách, : “Chính là thấy rõ bộ mặt của một vài người, cảm thấy không cần thiết lại ở cạnh.”

Tống Xuyên bị nghẹn, tiếp tục lung tung, “Anh thấy Khương Giai không giỏi bằng em.”

“Duệ Hòa.”

Giang Tự bỗng gọi tôi, “Muốn ăn kẹo bông gòn không?”

Giọng điệu rất bình thường lại thành công Tống Xuyên im miệng. Sắc mặt ta có chút khó coi, “Sao em lại ở chung với ta?”

“Có liên quan tới sao?”

Tôi cũng bực bình, “Tống Xuyên, đừng có lại dây dưa với tôi.”

“Anh thật sự rất phiền.”

Tôi bỏ mặc Tống Xuyên lại, đã thấy Giang Tự mua kẹo bông gòn rồi.

“Học trưởng, em không thích đồ ngọt.”

“Anh biết.”

Một lúc sau, lạnh lùng , “Không còn cách nào, chỉ có kẹo bông gòn.”

Tôi sửng sốt, “Anh định……”

Giang Tự tôi một cái, “Không thì em muốn chuyện với cậu ta đến lúc nào?”

Gió không tiếng mà thổi qua khuôn mặt tôi. Bầu không khí có chút khô nóng.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...