Chương 2:
Lúc tôi vừa lên cấp ba, ấy đoạt gải nhất toán học Olympic, cử tới Thanh Hoa học. Lúc thi đại học, điểm toán cũng đạt tối đa. Là thiên chi kiêu tử nổi tiếng của Bình thành.
“Học trưởng Giang Tự!”
Giang Tự nở một nụ ôn hòa.
“Chúc mừng mọi người tốt nghiệp thuận lợi.”
Nói xong, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi cứng người, có chút khẩn trương .
Giang Tự tùy tiện tôi một cái, nụ ấm áp như tắm trong gió xuân.
“Bạn học Khương, đã lâu không gặp.”
Ngữ khí chuyện giống y như năm đó với tôi trước đài diễn thuyết.
“Bạn học Khương, vinh quang thuộc về những ai dũng cảm.”
Khương Giai siết chặt nĩa, hỏi: “Học trưởng, quen biết chị em sao?”
“Phải, bọn tôi từng viết thư.”
Sự ý của Giang Tự luôn để trên người tôi. Không nóng không lạnh mà trả lời. Trên mặt Khương Giai lộ ra một tia kinh hỉ.
“Học trưởng, em muốn vào chuyên ngành của .”
Giang Tự ngừng lại một lát, “Thi bao nhiêu điểm?”
Khương Giai vênh mặt, mỉm khoe thành tích của bản thân.
“700 điểm.”
“Woa!”
“Tôi rồi, chắc chắn là ấy!”
Tiếng hoan hô của học xém thủng cả trần nhà.
Chỉ có tôi ngơ ngác.
Tôi không ngờ tới, trong huống dị ứng sữa xém trễ, còn có thể thi nhiều hơn Khương Giai mười một điểm
Âm thanh của Giang Tự rất nhẹ, “Chúc mừng, thi không tệ lắm.”
Thấy , Khương Giai đạt sự tán thưởng của Giang Tự. Tống Xuyên nhẹ nhàng hôn lên trán ta.
Vô cùng thâm : “Giai Giai, em là niềm kiêu ngạo của .”
Trong một lúc, mọi người đều ồn ào.
Giang Tự lại tôi, thấp giọng : “Bạn học Khương, tới là vì em.”
Thấy mặt mặt tôi mờ mịt, hơi hơi nghiêng đầu xuống. Tránh đi tiếng người ồn ào. Sát bên tai tôi. Âm thanh mang theo ý , như gió dịu dàng đưa vào tai tôi.
“Thi không tệ nha, thủ khoa của tỉnh.”
Tôi cứng người, không thể tin mà ngẩng đầu .
“Em……”
711 điểm, là điểm cao nhất của năm nay sao?
Giang Tự lười biếng .
“Nếu đã quen với em, cửa sau này chắc chắn phải đi.”
“Hy vọng em không thấy vô lễ.”
“ Chính thức quen một chút, là Giang Tự, thành viên tổ chiêu sinh của đại học Thanh Hoa.”
“Anh tới cướp người.”
Tôi ho nhẹ một tiếng, còn chưa kịp chuyện, đã bị cắt ngang.
Tống Xuyên vội vàng lôi kéo Giang Tự quen.
“Học trưởng, em đi Thanh Hoa học, phiền chiếu cố nhiều hơn.”
Giang Tự không thèm để ta vào mắt.
“Không ghi nguyện vọng thì khó mà trước.”
“Thủ khoa của tỉnh, không phải tùy ý lựa chọn sao?”
Giang Tự như không đánh giá ta.
Mãi một lúc sau, mới ôn hòa : “Thật ra, cậu nên đi khám mắt.”
Tống Xuyên bị nghẹn, không đợi phản bác, Giang Tự nhận điện thoại, đứng dậy đi trước. Tống Xuyên đầu cũng không ngẩng, gắp cho Khương Giai một miếng sườn.
“Không phải ai cũng thông minh giống Giai Giai.”
“Hơn nữa, bản thân tự ăn trúng đồ không tốt, không liên quan tới người khác”
Khương Giai gật đầu mạnh mẽ, vui vẻ rộ lên.
“Uhm, đúng , thi đại học đều phải dựa vào bản lĩnh.”
“Chị chắc chắn sẽ không trách em chứ, đúng không?”
Vẻ mặt đắc ý dạt dào đó, đều không che dấu .
Quên không . Hôm thi, mẹ ta đưa sữa đậu nành có trộn lẫn sữa bò cho tôi. Mà tôi, bị dị ứng với sữa bò.
Bạn thấy sao?