Chương 14:
Khi tôi học cuối năm hai, Giang Tự đã học nghiên cứu sinh.
Tôi cũng bắt đầu tìm giáo viên phụ đạo.
Bỗng có một ngày, bố với tôi: “Duệ Hòa, bố với dì con ly hôn rồi.”
Lúc nghe tin này, tôi đang ở văn phòng giáo viên.
“Hạng mục trao đổi sinh viên xuất ngoại này, phải mất một năm rưỡi.”
“Người nhà em đồng ý không?”
Tôi không hề suy nghĩ, “Thầy ơi, nhà em để em tự quyết định nên không có vấn đề gì.”
Từ văn phòng ra, tôi ngồi trong tiệm cà phê, gọi điện thoại cho bố tôi.
“Duệ Hòa, con…… Năm nay có về đây ăn tết không?”
Giọng của ông tang thương đi rất nhiều.
Tôi giấy giới thiệu đã ký trong tay, : “Bố, con sẽ đi nước ngoài.”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.
“Đi bao lâu?”
“Hơn một năm ạ.”
Một lúc lâu sau ông vẫn không cái gì. Qua một chút, lại như kể khổ với tôi.
Ông : “Mấy năm nay dì con càng ngày càng cực đoan. Lúc nào cũng bố đối xử không tốt với Giai Giai.”
“Bố đã cố gắng hết sức rồi.”
Mùa này, lá cây đã rụng gần hết. Lá rụng theo gió thu rơi đầy đất. Tôi nhớ mùa thu năm xưa, lúc ông dẫn tôi đi vườn bách thú xem hươu cao cổ.
Tôi cưỡi trên cổ ông.
Ông tôi lớn lên sẽ cao giống như hươu cao cổ.
Sau đó, ông ấy không dẫn tôi đi vườn bách thú nữa. Mà lén đi cùng mẹ con Khương Giai.
Tôi ôm ly cà phê nóng, nhẹ giọng , “Bố phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
Đầu dây bên kia thở dài, “Duệ Hòa, con vẫn còn trách bố.”
“Vâng.”
“Đó là kỳ nghỉ hè quan trọng nhất cuộc đời con.”
Chỉ là bây giờ nhớ tới, thật sự không có nhiều ký ức tốt đẹp.
Cúp điện thoại, thấy tin nhắn Giang tự gửi tới.
“Chuyện xuất ngoại có quyết định rồi?”
“Uhm, sao biết?”
“Ngày mai em rảnh không?”
“Sao thế?”
Giang Tự , “Hẹn hò.”
Lần cuối cùng hẹn hò trước khi xuất ngoại, là ở bảo tàng khoa học kỹ thuật. Mùa nhập học, nơi này lại rất vắng người. Bảo tàng to như , gần như không cần xếp hàng.
Giang Tự : “Chắc là em sẽ thích phòng C.”
Phòng C.
Hội trường công nghệ và sinh hoạt. Bên trong có quá nhiều đồ vật khiến tôi cảm thấy hứng thú. Giang Tự cầm nước khoáng, chậm rì rì mà theo sau tôi.
Tôi đứng trước bản giới thiệu máy tính siêu cấp, : “Nơi này thú vị hơn tưởng tượng của em nhiều.”
“Lần đầu tiên tới hả?”
“Dạ.”
Tôi dựa vào lan can, , “Lúc trước, bố mẹ em rất bận nên không hay dẫn em đi. Khương Giai và mẹ ta không thích mấy chỗ này. Cho nên em phải theo họ đi công viên trò chơi hoặc là đi trung tâm thương mại. Nếu không, mẹ Khương Giai sẽ với bố là tính của em quái gở, thích ở một mình. Giống như thế này, có thể đứng ở chỗ bản thân mình thích gϊếŧ thời gian thì đây là lần đầu tiên.”
Giang Tự ôm cánh tay dựa vào phía sau. Ánh mắt dừng trên mặt tôi.
“Sao em lại kiên quyết chọn khoa máy tính như thế?”
Tôi sờ sờ lan can, “Thì…… Em muốn .”
Ba năm cấp ba, mọi nỗ lực của tôi đều vì thoát khỏi cái nhà ấy. Cho nên thanh xuân của tôi, cũng không có mộng tưởng cao siêu gì.
Tôi quay đầu, hỏi: “Anh thì sao?”
Anh đứng ở sau tôi, ngẩng đầu lên.
Trong mắt phản chiếu ánh đèn lấp lánh. Khóe môi hơi hơi cong lên.
“Nhân loại đã từng dùng khoa học kỹ thuật sáng tạo để mở ra cánh cửa trí tuệ mới.”
“Chào đón thời đại phát triển như bay. Anh muốn đến gần khoa học kỹ thuật nhất. Đi sáng tạo ánh sáng thuộc về trí tuệ của nhân loại.”
Bạn thấy sao?