Chương 10:
Ngày hôm sau là cuối tuần. 10 giờ sáng, tôi bị tin nhắn của bè đánh thức.
“Cậu mau lên mạng xem đi.”
Tôi nhấp vào đường link ấy gửi.
“Thủ khoa của tỉnh bắt nạt bè bên đường.”
Tiêu đề tô đậm. Bên dưới còn kèm theo một tấm hình: Tôi giơ bình nước, đổ lên đầu Khương Giai. Tuy là đã mờ, liếc mắt cũng có thể nhận ra tôi.
Khu bình luận sôi trào.
“Tôi có biết họ, họ là hai chị em đó.”
“Nam sinh bên cạnh tên là Giang Tự, cũng học Thanh Hoa.”
“Trời ạ, còn có thể bắt nạt người khác như sao?”
Bạn tôi vội vàng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế?”
“Khương Giai mắng tớ!”
“Vậy…… Cậu thủ, thì ——”
“Không ai biết ta mắng cậu cái gì.”
Giang Tự nhắn tin tới, “Đừng lo lắng, để xử lý.”
Nhưng rõ ràng là tôi liên lụy tới ấy. Khương Giai nhân lúc nóng hổi, nhanh chóng tạo một tài khoản cá nhân.
“Chia sẻ cho mọi người mấy năm nay chị tôi đã những gì đi.”
Cô ta lưu loát viến một câu chuyện dài mấy trăm chữ.
Trong đó nhấn mạnh là —— “Lòng đố kị của chị ấy rất nặng, không cho phép tôi thi cao hơn chị ấy.Tôi với mẹ dọn đến sau khi mẹ lấy ba, cho nên mỗi ngày đều phải sống cẩn thận. Bây giờ, vì chị ấy xúi giục nên ba mẹ tôi sắp li hôn rồi.”
Bình luận bên dưới vô cùng sôi nổi: “Mẹ kế khó .”
“Con vợ trước lòng đố kị nặng, thì con mình phải chịu ấm ức sao? Nếu là tôi, tôi sẽ đánh ta.”
Số điện thoại cửa tôi nhanh chóng bị công khai. Tôi nhận điện thoại và tin nhắn, đều là vì Khương Giai mà bất bình. Có người còn nguyền rủa tôi mau chết đi.
Dư luận lên rất nhanh. Sau khi lên hotsearch, có người tag trường tôi vào .
“Học sinh như mà mấy người cũng dám nhận?”
Đêm ấy, tôi đến cửa hàng bên cạnh.
Ở cửa tiệm, gặp Giang Tự phong trần mệt mỏi.
Tháng 7, ngay thời điểm nóng nhất.
Hắn là ấy vội vàng tới đây. Mồ hôi rất nhiều. Trông có chút chật vật lại không giấu vẻ đẹp trai.
Tôi còn không đề cập tới , Giang Tự đã đi tới, xoa mái tóc rối bời của tôi.
Anh nhẹ giọng trấn an, “Không sao rồi, tìm video quay lại rồi.”
Âm thanh nhàn nhạt lãnh đạm, giờ phút này lại cho tôi cảm giác an toàn vô cùng lớn. Tôi ấm ức cả ngày, vào giây phút này lại ào ra như đê vỡ. Tôi ôm khóc lớn.
Giang Tự hít một hơi thật sâu.
“Duệ Hòa, em đừng sợ.”
“Chúng ta phản kích lại thôi.”
Rạng sáng, tôi nhận tin nhắn từ một blogger truyền thông. Cô ấy đồng ý giúp tôi rõ. Video gốc rất nhanh đưa lên.
Video ghi lại rõ ràng quá trình Khương Giai khiêu khích tôi.
Tôi ngồi ở tiệm trà sữa. Nhìn tần suất cuộc gọi trên di , từ một phút nhận mười mấy cuộc từ từ chỉ còn hai ba cuộc. Tin nhắn lăng mạ tôi rốt cuộc cũng ngừng.
Trời mưa nhỏ. Trong video, âm thanh Khương Giai rành mạch truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
“Cô là đứa nhỏ không ai muốn——”
Bình luận đảo chiều trong nháy mắt.
“Vãi, đây là tiếng người sao?”
“Tôi hiểu tâm của Khương Duệ Hòa, là tôi thì tôi lấy lẩu nóng tới hắt ta.”
“Tuổi còn nhỏ, mà miệng đã độc như rồi.”
Những lời mà bênh vực tôi vốn bị đè ở bên dưới tần dần lên top comment.
“Người đi thi đại học xin một câu, các người tin vào câu dối không dám thi tốt hơn sao?”
“Rõ ràng là không vượt qua người ta.”
“Đúng , tôi với Khương Duệ Hòa từng học chung cấp ba, ấy rất tốt.”
“Chuyện bố mẹ ly hôn tổn thương cho ấy rất lớn, bình thường ấy rất ngoan, chưa đừng trêu chọc ai quá mức bao giờ.”
Trong một ngày, tài khoản của Khương Giai bị công kích. Cô ta vội xóa tài khoản. Không có lấy một lời xin lỗi.
Bạn thấy sao?