Chương 9:
Tôi đứng im không nhúc nhích. Giang Tự , một đôi mắt sang lấp lánh muốn câu hồn người khác.
“Sao thế, em không nỡ hả?”
Tôi im lặng một lát, cúi đầu, đặt tay lên mu bàn tay .
Giang Tự thu lại ý , “Em gì thế?”
“Trêu đó.”
“Trêu không rồi.”
Giang Tự mặt mày hớn hở, lật bàn tay lên ngón tay đan lấy tay tôi.
“Như thế này mới .”
Tôi ngơ ngác chằm chằm . Sườn mặt Giang Tự khuất trong bóng tối, vô cùng hấp dẫn. Có lẽ là do uống rượu nhiều tim tôi đập nhanh vô cùng.
Tôi nuốt nước miếng, kề sát vào môi . Bỗng trên màn hình điện thoại hiện lên tên Tống Xuyên.
Tôi vừa cúi đầu. Trên cằm đã có thêm một bàn tay.
“Em chọn một cái đi.”
Giọng điệu Giang Tự rất bình tĩnh.
“Cái gì cơ?”
“Anh với cậu ta, em chọn một.”
Tôi chẳng thèm suy nghĩ, “Anh.”
Ngay sau đó, Giang Tự hôn tôi.
Não tôi trống rỗng. Di rơi xuống đất, không một tiếng .
Tôi quên cả thở. Bị mùi hương trên người thu hút quên hết tất cả.
Cả người vui sướиɠ tới mức muốn bay lên. Cuối cùng, tôi thành tiếng.
Giang Tự cũng .
“Đừng nữa, không chút gì sao?”
“Nói gì cơ?”
Anh hơi nhướng mày, “Hôn không hả? Danh phận của đâu?”
Đối diện với ánh mắt sâu thẳm của , trái tim tôi lại khẩn trương mà đập nhanh.
Giang Tự thở dài, “Duệ Hòa, một câu đi.”
“Bọn họ thật sự hối muốn chết rồi.”
Tôi thấy tin nhắn trong nhóm của .
“Anh Tự, khi nào về thế? Không về là của ký túc xá của không mở nữa đâu.”
“Anh không mang về, bọn này sẽ xử .”
Tôi phì thành tiếng, thẳng vào ánh mắt bất đắc dĩ của : “Chào người nhé.”
Bạn thấy sao?