Vả Mặt Em Gái [...] – Chương 1

Chương 1:

“Nghe trường mình có một thủ khoa của tỉnh đó.”

“Oa, ghê thật ghê thật!”

Thi đại học xong, lớp tôi tổ chức tiệc liên hoan. Nhắc tới thành tích, mọi người ồn ào về phía tôi và Khương Giai.

“Hai người họ tranh đi đoạt lại vị trí đầu miết, chắc chắn thủ khoa là một trong hai.”

Khương Giai uống một ngụm nước chanh, vẻ mặt vô tội.

“Tớ thấy đề rất dễ nha.”

Dứt lời, chung quanh một trận kêu gào.

“Đây là thế giới của học bá sao?”

“Không hổ là thủ khoa.”

Khương Giai là con của mẹ kế tôi, thành tích lúc trước vẫn luôn không tốt. Sau khi vào nhà tôi, ngày nào cũng quấn lấy bố tôi để ông dạy thêm.

Bố tôi là giảng viên của đại học Công Nghệ, tốn ba năm, nâng cao thành tích của ta, uy h-i-ế-p đến vị trí đầu của tôi.

Khương Giai đỏ mặt xua tay,

“Nếu không phải chị tớ dị ứng, phát huy không tốt, thì chị ấy mới là thủ khoa.”

Cô ta lo lắng tôi một cái. Cuối cùng lại cụp mắt xuống. Không biết là vô hay cố ý.

Lầm bầm thêm một câu: “Hy vọng chị ấy đừng giận tớ.”

Vẻ mặt của các học tràn đầy hóng hớt.

“Cô ấy bá đạo sao?”

“Cũng đúng, rốt cuộc thì bố ấy là giảng viên ngành khoa học và công nghệ. Đương nhiên ấy phải ưu tiên bản thân rồi.”

“Tống Xuyên, từ trước tới nay cậu thân thiết với Duệ Hòa nhất mà?”

Câu hỏi đột ngột như , cắt ngang câu chuyện của mọi người. Mọi người đều biết, tôi với Tống Xuyên từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Tống Xuyên xém chút nữa đưa chuyện tôi ta dán lên trên bảng thông báo của trường.

Mặt ta không đổi sắc, đút cho Khương Giai một con tôm đã bóc vỏ.

“Tôi thích người có thực lực ngang với mình.”

“Giai Giai mới học ba năm, đã lợi hơn người khác.”

“Sau này có thể cùng tôi phát triển chung.”

Tôi nhớ tới mấy hôm trước ta đăng lên trang cá nhân hình hôn môi với Khương Giai.

Giả vờ không nghe thấy. Thật ra tôi biết có rất nhiều người đều đang chế nhạo tôi. Trước khi thi đại học, Tống Xuyên còn tặng tôi vòng tay nhân. Tôi còn ngốc nghếch mang lên đi thi, kết quả thi xong thấy tin tức ta ở bên em tôi.

Lúc này, lớp trưởng ra ngoài đã quay lại.

“Các học, đoán xem tớ dẫn ai đến nè?”

Một hình dáng cao ngày bỗng xuất hiện ngoài cửa. Áo sơ mi trắng. Tay cầm điện thoại. Ngũ quan rõ ràng, biểu lại lạnh nhạt. Khí chất thanh mát. Hình như là đang gọi điện, bị lớp trưởng cứng rắn lôi kéo tới.

Khuôn mặt tuấn tú ấy giống hệt như ba năm trước

Là Giang Tự.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...