Vả Mặt Con Gái [...] – Chương 8

8

Thế không lâu sau chuyện này, ông ngoại tôi lại tìm tôi. 

Ông ấy đưa cho tôi vài cuốn sổ đỏ nhà đất. 

“Đây đều là mua bằng tên của cháu, mẹ cháu thì ông cũng không trông mong gì, giờ ông cũng không biết mình còn sống bao lâu nữa, nên cứ giao hết cho cháu đi, đừng để Nghiêm Quốc Cường kia biết .” Cứ như , năm tôi 16 tuổi, tôi bỗng dưng trở thành một phú hào nhỏ.  

Chỉ trong chớp mắt, tôi sở hữu vô số công ty bất sản, lại phải giữ mình khiêm tốn như một người bình thường, tận mắt chứng kiến Nghiêm Quốc Cường cái đồ súc sinh ấy vơ vét tài sản của mẹ tôi, bên ngoài thì ông ta lại ăn chơi trác táng, khoác lác khắp nơi. 

Giờ đây, lại thêm cả cái kẻ ngu xuẩn tự cho mình là đúng mang tên Từ Lị Lị này nữa. 

Thôi

Dù sao thì tôi cũng rất muốn xem, khi Từ Lị Lị biết tài sản của Nghiêm Quốc Cường trên thực tế đều đứng tên tôi, còn ông ta chỉ là chủ trên danh nghĩa mà thôi, thì ta sẽ có phản ứng xuất sắc đến mức nào.

Ngày xuất viện, Nghiêm Quốc Cường đích thân đến đón tôi. 

Thế , tôi không ngờ rằng vào ngày hôm đó, tôi lại thấy Lục Doãn Diệu, người mà tôi chỉ liên lạc qua điện thoại. 

Nhìn thấy tôi, đáy mắt thế mà không hề có chút d.a.o nào, thậm chí không có một chút nào biểu lộ sự xin lỗi vì đã khiến tôi bị thương phải vào bệnh viện. 

Bộ vest đen tôn lên dáng người cao ráo lại xa cách của

Người đàn ông ấy mở rộng cổ áo, để lộ làn da màu lúa mì. 

Giờ phút này, tùy ý dựa vào bờ tường, gương mặt góc cạnh khuất trong ánh chiều tà, những đốm lửa t.h.u.ố.c lá nơi đầu ngón tay càng nổi bật đường nét xương ngón tay rõ ràng của .

Tôi theo bản năng không dám tiến đến chào hỏi .

Bởi vì chẳng biết có gì đó khác lạ, tôi cảm thấy và Lục Doãn Diệu mà tôi từng thấy trước đây dường như lại có chút khác biệt.

Nhưng rất nhanh, tôi liền biết vấn đề nằm ở đâu.

Tôi thấy Từ Lị Lị theo sau, thân mật khoác tay , rồi ngay trước mặt tôi, nhón chân hôn lên má Lục Doãn Diệu.

Lục Doãn Diệu thế mà lại đáp lại ta bằng một nụ dịu dàng, vòng tay ôm eo Từ Lị Lị, kéo ta sát vào mình.

[ – .]

Không biết vì sao, thấy cảnh này, trong lòng tôi có chút khó chịu.

Tôi không phải kẻ ngốc, tôi đương nhiên có thể đoán Lục Doãn Diệu đang cố ý tiếp cận Từ Lị Lị, và thông qua Từ Lị Lị để đối phó Nghiêm Quốc Cường quả thật là một phương pháp dễ dàng và hiệu quả.

Nhưng mà…

Tôi dời mắt, Nghiêm Quốc Cường bên cạnh tôi nhíu mày.

“Lị Lị quen trai từ khi nào thế?”

Trong lòng tôi thầm nghĩ, con ruột của ông ta thì hỏi tôi gì?

Cũng may Nghiêm Quốc Cường cũng không hỏi nhiều, đưa tôi về nhà xong, ông ta nhận một cuộc điện thoại rồi lại vội vã đến công ty.

Tôi ngồi trên giường, ngẩn người màn hình trống rỗng của WeChat, màn hình vẫn dừng lại ở hàng loạt tin nhắn màu xanh lá cây tôi đã gửi.

Chẳng nhận một câu trả lời nào.

Lòng tôi rối bời.

Đột nhiên, điện thoại rung lên.

Tôi cúi đầu.

“Lát nữa Từ Lị Lị sẽ mang về một phần tài liệu, tìm cách đưa nó cho Nghiêm Quốc Cường.”

“Và phải khiến Nghiêm Quốc Cường phát hiện ra, đây là tài liệu lấy từ chỗ Từ Lị Lị.”

Chà, vừa nhớ ra liền giao nhiệm vụ cho tôi.

Lúc không nghĩ ra thì một câu cũng chẳng trả lời.

Sao nào? Tôi Nghiêm Phi đây cũng có tính khí đấy nhé!

Tôi lập tức gửi lại cho hắn một sticker.

Mặt gấu trúc kiêu ngạo,

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...