Tôi mua một tấm vé máy bay, điểm đến là đất nước của mẹ tôi.
Tôi muốn đi tìm mẹ.
Trước khi đi, tôi liên lạc với Lục Doãn Diệu, hỏi ấy có muốn đi cùng tôi không.
Khi điện thoại kết nối, bên kia có chút ồn ào.
Lục Doãn Diệu im lặng một lát. Tôi đã sớm biết ấy sẽ không đồng ý, nên chuẩn bị xòa để che giấu sự ngượng ngùng.
Nhưng ấy lại mở lời trước tôi một bước, giọng có vẻ hơi thận trọng: “Tổng giám đốc Tô đã qua đời cách đây 5 năm rồi.”
Tôi không ngờ kết cục lại là thế này.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, mà kỳ lạ thay tôi lại bình tĩnh đến lạ.
Tôi đưa ống nghe gần sát tai, khẽ “Ừ” một tiếng.
Trong chốc lát, không khí trở nên im lặng một cách quỷ dị.
Lục Doãn Diệu : “Đợi tôi, tôi đưa đi một nơi.”
Tôi liền đứng đợi ấy ở cửa công ty.
Gió đêm mùa đông khác hẳn ban ngày, mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt. Tôi không kìm mà hắt hơi liên tục.
Cuối cùng, khi tôi không biết đã hắt hơi đến cái thứ mấy, một chiếc áo khoác ấm áp khoác lên người tôi.
Trên đó còn vương vấn mùi gỗ thơm mát lạnh.
Tôi ngẩng đầu người đàn ông hòa mình vào màn đêm. Anh ấy mặc chiếc áo đơn màu đen, dáng người cao ráo, đôi chân dài, gió nhẹ nhàng thổi bay vạt áo ấy. Tôi ý thấy, phía sau ấy còn có một chiếc vali cao ngang người.
Lục Doãn Diệu đây là vừa xuống máy bay đã chạy đến sao?
Anh ấy đưa tôi lên xe.
Chúng tôi đi tới một khu mộ.
Trên bia đá là ảnh một người phụ nữ với má lúm đồng tiền như hoa.
[ – .]
Tôi ngồi xổm xuống, đầu ngón tay phẩy đi lớp bụi trên bia mộ. Thật ra, ký ức của tôi về mẹ đã trở nên mơ hồ.
Lục Doãn Diệu giải thích cho tôi: “Năm đó Nghiêm Quốc Cường đã gián tiếp c.h.ế.t Nham, rồi lại ép buộc Tổng giám đốc Tô. Nếu bà ấy không đồng ý gả cho ông ta, ông ta sẽ không ra sự thật cho cảnh sát biết.”
“Ông ta còn cướp đi tài sản đứng tên mẹ tôi.” Tôi nhẹ giọng bổ sung.
Đồng tử Lục Doãn Diệu tối sầm lại. Anh ấy cũng cúi người xuống, ánh mắt ngang tầm với tôi, kiên định và nghiêm túc.
“Tổng giám đốc Tô đành phải bất đắc dĩ chạy ra nước ngoài, bà ấy cũng không hề muốn bỏ rơi .”
“Trong di thư, bà ấy còn viết rằng sợ sẽ chịu bất công khi ở với Nghiêm Quốc Cường, nên đã nhờ tôi đến giúp đỡ .”
Thật lòng mà , điều này đối với tôi cũng không còn quan trọng nữa.
Liếc bức ảnh trên bia mộ, tôi khẽ cong khóe mắt, cố ý hỏi Lục Doãn Diệu:
“Nghiêm Quốc Cường thế nào rồi?”
“Tù chung thân.”
Tôi tiếc nuối : “Đáng tiếc, vẫn không thể khiến ông ta phải chịu án tử hình, …” Tôi thu lại ánh mắt, trong lòng cúi mình vái chào bia mộ.
“Với mẹ, đây cũng xem như một kết cục tốt.”
“Mẹ có thể sống vì chính mình.”
“Cả đời mẹ không vì tôi mà phải chịu sự uy h.i.ế.p của loại người như Nghiêm Quốc Cường, tôi rất vui mừng.”
Lục Doãn Diệu hiếm hoi lắm mới đưa tay vỗ vỗ vai tôi.
Tôi đổi ngày vé máy bay, đến nhà tù.
Đây là lần đầu tiên tôi đi thăm ông ta sau ngần ấy thời gian.
Rất nhanh, Nghiêm Quốc Cường bị còng tay, quản giáo đưa ra.
Đầu húi cua, mặt đầy mệt mỏi, hoàn toàn không còn vẻ oai phong, khí phách của một Nghiêm tổng ngày nào.
Cách lớp kính công nghiệp, khi ông ta về phía tôi, đôi mắt vẩn đục chứa đựng một loại cảm mà tôi không thể hiểu .
Ông ta run rẩy hỏi qua micro: “Từ khi tôi vào đây, mẹ có về không?”
Bạn thấy sao?