Tôi không nghĩ tới một chuyện cẩu huyết như lại xảy ra trong thế kỷ 21 này.
Tôi vừa tan học buổi tối thì đã bị người ta trùm bao tải lớn, rồi khiêng lên chiếc Minibus.
Mở mắt ra, tôi phát hiện mình bị trói trong một nhà kho cũ kỹ.
Bên cạnh còn có Từ Lị Lị, con riêng mà bố tôi mới nhận về.
Giờ phút này, hai mắt ta đẫm lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đẫm lệ, tựa như hoa lê dính mưa.
Còn tôi, chỉ bình tĩnh quan sát xung quanh và phán đoán đại khái, đây có thể là một nhà xưởng bỏ hoang ở Tây Kiều.
Bọn bắt cóc đội khăn trùm đầu đang gọi điện thoại, thấp thoáng thấy vật bằng sắt đen bóng trên tay chúng.
Tôi nhíu mày.
Quả nhiên, chỉ nửa giờ sau, người đàn ông trung niên béo phì đó, bố tôi, đã xách theo một chiếc vali da đen, vội vã chạy đến hiện trường.
Vừa đến nơi đã ngay với bọn bắt cóc: “Tiền tôi đã mang đến rồi, thả con tôi ra.”
Bọn bắt cóc khẽ .
Đôi mắt ẩn dưới khăn trùm đầu hơi nhếch lên, ánh mắt d.a.o đầy vẻ gian xảo.
Tên đó dường như đang giỡn với bố tôi.
“Thả con nào của ông ra?”
Bố tôi sững sờ.
Tôi cũng ngây người ra.
Đến nước này rồi, tên bắt cóc này sẽ không còn nhàn rỗi mà chơi trò hai chọn một chứ.
Nhưng tên bắt cóc như thể đọc suy nghĩ của tôi, hắn về phía tôi.
Không hiểu sao, dù tôi rõ ràng không thấy mặt hắn, vẫn cảm nhận vẻ lười nhác trong thần thái của hắn.
Hắn ra đúng những gì tôi đang nghĩ.
“Chọn đi, con nào của ông sẽ sống?”
Trán hói của bố tôi nháy mắt đã lấm tấm mồ hôi.
Đúng lúc này, ta “hu hu” nhổ miếng giẻ rách bịt miệng ra, ta đạp đôi chân gầy guộc trắng bóc, không ngừng khóc lóc gọi bố tôi: “Bố, con vất vả lắm mới tìm bố, cứu con với, bố ơi…”
Nét mặt bố tôi d.a.o .
[ – .]
Ông ấy lại sang tôi.
Nhưng khóc lóc như chưa bao giờ là phong cách của tôi.
Thật ra nhổ miếng giẻ rách đó ra rất dễ dàng, tôi thật sự không muốn so khóc lóc với con riêng kia.
Sau khi cân nhắc, tôi khẽ rung đùi đắc ý một lát.
Thậm chí còn ra vẻ dùng m.ô.n.g nện xuống đất vài cái.
Cứ như vài lần qua lại, bố tôi cuối cùng cũng mở miệng.
Ông ấy : “Tôi muốn cả hai đứa đều sống.”
Tên bắt cóc : “Vậy thì tôi chỉ có thể g.i.ế.c ông.”
Bố tôi lập tức sửa miệng, chỉ vào con riêng bên cạnh tôi :
“Tôi chọn Từ Lị Lị.”
Tôi câm nín không thốt lên lời.
Bố tôi với tôi: “Thật ra con không phải con ruột của bố.”
Ông ấy còn với tôi: “Con vẫn còn mẹ, Lị Lị thì chỉ có bố thôi.”
Tôi dám chắc, khi ông ấy xong câu đó, tên bắt cóc lên.
Cười đến không hề che giấu.
Tôi mặt không cảm Từ Lị Lị, đàn em của tên bắt cóc cởi trói rồi chạy về phía bố tôi.
Đúng là cảnh bố con đoàn tụ ấm áp và đẹp đẽ.
Tôi tức đến nỗi suýt chút nữa tự gỡ nút thắt dây trói trên tay ra.
Tôi lúc này mới phản ứng lại, sợi dây thừng thô ráp này hóa ra là nút thòng lọng.
“Ông không hối hận chứ?” Tên bắt cóc chĩa s.ú.n.g vào thái dương tôi, rồi lần nữa về phía người đàn ông trung niên đang không ngừng vuốt ve tóc Từ Lị Lị.
Bố tôi nhắm mắt lại, xoay người đi.
“Dù sao cũng sẽ không đồng thời buông tha cả hai đứa.”
“Ai sẽ không?” Tên bắt cóc khẽ nghiêng khẩu s.ú.n.g lục, ánh mắt ra hiệu cho hai đàn em của hắn cởi trói dây thừng đang siết chặt cổ tay tôi.
Súng của đàn em hắn hạ xuống.
Tôi nhíu mày, trong tầm mắt lướt qua, khẩu s.ú.n.g lục màu đen kia cách tôi không quá vài centimet.
Bạn thấy sao?