Giáo viên chủ nhiệm và vài người khác vừa thấy hiệu trưởng liền như bắt vàng, ánh mắt tôi đầy hả hê.
“Hiệu trưởng, ngài đến thật đúng lúc, nếu ngài không đến thì e là sắp có án mạng rồi!
Cô con của tiểu tam kia thật quá ngông cuồng, lại còn ép con chính thất phải tìm chết!
Ngài nhất định phải đứng ra chủ cho Nam Tinh!”
“Đúng rồi, ngài mau khuyên Nam Tinh đi, con bé thật sự quá đáng thương.”
Mọi người vây quanh hiệu trưởng, ai nấy đều lên tiếng bênh vực Triệu Nam Tinh.
Triệu Nam Tinh nghe thấy tĩnh, cũng không vội nhảy nữa, chỉ đứng trên bệ cửa sổ, khóc nức nở hiệu trưởng.
Chiếc váy màu xanh nhạt, mái tóc rối tung trong gió, đứng chênh vênh nơi cửa sổ, trông giống như một bông hoa dại yếu đuối mà kiên cường.
Bất kỳ ai thấy cũng đều dâng lên lòng thương cảm.
“Chú hiệu trưởng, con thật sự bị ép đến đường cùng. Con không muốn phiền ,
luôn có người muốn ép con đến chết… hu hu…”
Vẫn là chiêu cũ, gọi “ hiệu trưởng” thân mật để khiến người khác nghĩ rằng ta có mối quan hệ thân thiết.
Đám học càng thêm trước vẻ khổ sở vẫn biết nghĩ cho người khác của ta, thi nhau thúc giục hiệu trưởng mau an ủi Nam Tinh và trừng trị tôi thật nặng.
Nhưng khiến tất cả bất ngờ là, hiệu trưởng lại bước thẳng đến chỗ tôi, dừng lại.
Ông hừ một tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị, sau đó chỉ thở dài đầy tiếc nuối:
“Sao rồi? Trước đây tôi đã bảo em đừng sống kín tiếng quá, bây giờ thì hay rồi đấy.
Tôi hỏi em có chuyện gì, em cứ không sao.
Nếu hôm nay em không gọi điện cho tôi, tôi vẫn bị che mắt như trước.
Em quyết định rồi à? Không tiếp tục tài trợ cho Triệu Nam Tinh nữa sao?”
Cách hiệu trưởng chuyện với tôi thể hiện rõ sự quan tâm, giống như một người trưởng bối thương con cháu.
Chưa kịp để tôi trả lời, một đám học sinh đã lên:
“Hiệu trưởng, sao ngài lại bênh vực con tiểu tam như chứ?
Nam Tinh chẳng phải cũng là hậu bối của ngài sao? Ngài không thấy ấy sắp nhảy lầu rồi à?”
Hiệu trưởng nghe liền quay đầu lại, vẻ mặt đầy ngạc nhiên:
“Cô ta là hậu bối của tôi? Tôi chưa từng gặp ta bao giờ.
Cô ta chẳng phải học sinh nghèo gia đình họ Tống tài trợ sao?”
“Học sinh nghèo? Cô ấy không phải là con chính thất của tập đoàn Tống thị sao?”
Một học trưởng vừa vừa kinh hô, mặt mày đầy vẻ khó tin.
Hiệu trưởng liếc cậu ta, chỉ vào tôi:
“Con chính thất của tập đoàn Tống thị chính là Tống Dao Sầm.
Tôi không biết các em nghe tin đồn vớ vẩn từ đâu.
Tống Dao Sầm là con duy nhất của chủ tịch Tống thị.
Mẹ của em ấy là vợ cưới hỏi đàng hoàng, hai người là thanh mai trúc mã, quen nhau hơn ba mươi năm rồi.
Làm sao có chuyện là tiểu tam?
Ngược lại, Triệu Nam Tinh, ta là con của ai cơ?”
Ngay sau câu của hiệu trưởng là một loạt âm thanh như tiếng hàm rớt xuống đất.
Rất nhiều người hét lên “Không thể nào!”, cố chấp cho rằng hiệu trưởng đang bao che cho Triệu Nam Tinh vì sĩ diện.
Triệu Nam Tinh vẫn không chịu buông tha, tiếp tục giả vờ khổ sở:
“Xuất thân của em quá thấp hèn, hiệu trưởng không nhớ em cũng là điều dễ hiểu.
Mọi người đừng cãi nhau vì em nữa.
Em học đại học, có nhiều tốt như , em đã thấy mãn nguyện lắm rồi… hu hu…”
Cô ta đầy vẻ tuyệt vọng, nắm lấy cửa sổ, trông như sắp thật sự nhảy xuống.
7.
Đúng lúc ấy, cửa văn phòng lại lần nữa bị đẩy ra.
Một người phụ nữ dáng người kiều, khí chất quý phái bước vào, sau lưng còn đi theo một hàng dài người.
Bà ấy cầm điện thoại trong tay, vừa bước vào, mọi người không cần đoán cũng biết đó là mẹ tôi, bởi vì giữa hai mẹ con tôi có nét rất giống nhau ở khuôn mặt.
Mẹ tôi chỉ nhàn nhạt liếc về phía bệ cửa sổ, Triệu Nam Tinh lập tức rụt cổ, cúi đầu xuống, vẻ chột dạ không dám nữa.
Mẹ tôi khẽ nhếch môi đỏ, đưa mắt quét một vòng khắp phòng.
“Triệu Nam Tinh, thật là giỏi quá. Nhà họ Tống chúng tôi đón đến trường học hành hưởng phúc, mà lại đổ cả chậu phân lên đầu chúng tôi.
Nếu không phải xem livestream, tôi còn không biết hóa ra tôi là tiểu tam, chồng tôi còn có một đứa con lớn thế này à.”
Nói đến đây, mẹ tôi nhẹ nhàng giơ tay lên, một bóng người run rẩy bước ra từ phía sau bà.
Không ai khác chính là mẹ của Triệu Nam Tinh – dì Triệu.
“Mẹ Triệu à, tôi nể bà đã chăm sóc con tôi suốt mười tám năm, tận tụy bảo mẫu.
Tôi mới tài trợ cho con bà vào đại học, để đi học cùng Dao Sầm, mà bà lại trả ơn tôi như thế này?
Để mặc con vu khống Dao Sầm ở trường, tôi là tiểu tam cướp chồng người ta? Tôi không ngờ giữa bà và chồng tôi lại có gian đấy.”
Nếu tôi và mẹ tôi giống nhau năm phần, thì dì Triệu và Triệu Nam Tinh giống nhau đến chín phần.
Hai mẹ con họ đến chối cũng không chối nổi.
Dì Triệu lúc này mặt mày trắng bệch, quỳ rạp xuống trước mặt mẹ tôi, điên cuồng dập đầu xin lỗi.
“Phu nhân, xin lỗi bà, tôi thật sự không biết Nam Tinh ở trường lại như thế.
Tôi và ông nhà xưa nay luôn trong sạch, ông ấy sao có thể để mắt tới một người phụ nữ quê mùa như tôi chứ.
Xin bà đừng giận, Nam Tinh nó chỉ bị lòng tham mờ mắt thôi, trẻ con dại dột mà…”
Tôi dì Triệu lúc này, trong lòng có chút chua xót, đã không còn chút phụ thuộc nào như kiếp trước.
Kiếp trước, bà ta rõ ràng biết tham vọng hão huyền của Triệu Nam Tinh, mà vẫn giúp ta lẻn vào phòng tôi, tha hồ lấy đồ của tôi.
Thậm chí khi tôi bị vu khống, bà ta cũng không ít lời xấu về tôi và mẹ tôi.
Mỗi lần tôi định thu thập chứng cứ để tự minh oan, bà ta đều chạy đi báo trước cho Triệu Nam Tinh.
Tôi bị đẩy đến đường cùng, bà ta cũng góp phần không nhỏ.
“Mẹ, khỏi phải nhiều với họ nữa. Giờ mẹ lập tức thủ tục cho dì Triệu nghỉ việc.
Từ hôm nay, nhà họ Tống cũng sẽ ngừng tài trợ học phí đại học cho Triệu Nam Tinh. Mọi chi phí sau này ta tự lo.
Còn nữa, mấy tháng nay ta ở đây, tôi đã mất rất nhiều đồ. Tôi muốn ta trả lại đầy đủ, nếu không tôi sẽ báo công an xử lý.”
Mẹ tôi vốn vì tôi quý dì Triệu nên mới giữ bà ta lại. Lúc này tôi đã lên tiếng, đương nhiên bà không phản đối.
Bà quay lại ra lệnh cho nhóm luật sư đi cùng bắt đầu việc.
Có người chịu trách nhiệm thảo hợp đồng chấm dứt lao , có người dựa theo lịch sử mua sắm của tôi để xác định những món đồ bị mất; thậm chí còn có người, theo cầu của tôi, soạn thư cầu những ai từng lăng mạ và phạm tôi lẫn mẹ tôi phải chuẩn bị luật sư hầu tòa.
Chỉ trong chốc lát, cả văn phòng im phăng phắc, ai cũng bối rối hoảng sợ.
Đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm và thân của Triệu Nam Tinh – trên người họ vẫn đeo những món đồ ta tặng.
Khi bị cầu tháo ra chụp ảnh bằng chứng, sắc mặt họ khó coi đến cực điểm.
“Triệu Nam Tinh, hóa ra là con của bảo mẫu? Cô không là tiểu thư nhà giàu sao?
Cô không mình sẽ thừa kế tài sản hàng chục triệu à? Thì ra là đồ lừa đảo, đại lừa đảo!!”
Anh học trưởng từng theo đuổi Triệu Nam Tinh là người không thể chấp nhận sự thật này nhất.
Dù sao, ta cũng từng ôm giấc mộng cưới tiểu thư nhà giàu, bước lên đỉnh cao cuộc đời.
Nhưng giờ đây, tất cả sự thật đều chỉ rõ: Triệu Nam Tinh chỉ là con của bảo mẫu.
Không chỉ thế, tất cả những gì ta phung phí cho học trong thời gian qua như ăn uống, quần áo, trang sức tôi đều sẽ cầu thu hồi.
Anh học trưởng và thân kia vốn là những người ta “ban phát” nhiều nhất, nên khi phải hoàn trả, chắc chắn sẽ bị tổn thất nặng nề.
Cả văn phòng rền vang tiếng oán thán, mọi người vẫn không thể tin hình tượng mà Triệu Nam Tinh xây dựng lại sụp đổ tan tành như .
Những học từng bắt nạt, sỉ nhục tôi không chỉ phải công khai xin lỗi, mà còn phải trả lại tất cả đồ đạc đã nhận từ ta.
Có lẽ vì sự việc đảo chiều quá kịch tính, học mở livestream quên cả tắt,đến khi toàn bộ quá trình bị phát sóng xong xuôi mới bàng hoàng nhận ra.
Cúi đầu lại, mặt cậu ta trắng bệch – phòng livestream đã bùng nổ người xem.
Hàng chục ngàn khán giả online đang ăn dưa hóng kịch, tận mắt chứng kiến một màn “con bảo mẫu giả tiểu thư” đầy drama.
Tất nhiên, tôi tiểu thư chính hiệu cũng không tránh khỏi bị mỉa mai.
Một người giáo dục trong môi trường tinh hoa, mà lại bị con bảo mẫu dắt mũi xoay vòng vòng, khiến mọi người lo lắng cho tương lai của tập đoàn Tống thị.
Tôi đọc những bình luận đó, thấm thía sai lầm của bản thân, nên đã mở họp báo chân thành nhận lỗi.
Cho công chúng thấy thành ý của tập đoàn Tống thị dĩ nhiên, đó là chuyện sau này.
8.
Mọi chuyện trong ngày hôm đó đã nhanh chóng giải quyết.
Triệu Nam Tinh và dì Triệu ngay trong ngày đã không thể quay lại biệt thự nữa.
Hành lý của hai người họ đã bị thu dọn gọn gàng và chuyển thẳng xuống phòng bảo vệ của khu dân cư.
Người giúp việc nhà tôi còn lục soát trong phòng của họ, tìm thấy không ít đồ đạc của tôi và mẹ toàn là những món đồ đắt tiền.
Tất cả đều chụp ảnh lưu trữ bằng chứng.
Bạn thấy sao?