4.
Nghĩ đến kiếp trước mình bị ta giả vờ giả vịt lừa gạt, uổng phí cả mạng sống, tôi chẳng buồn dây dưa thêm.
Tôi rút điện thoại ra, định gọi cảnh sát mấy chuyện này cứ để họ điều tra là rõ ngay.
Triệu Nam Tinh vừa thấy thế, đồng tử liền co rút dữ dội, hét lên rồi lao đến cướp lấy điện thoại của tôi,ném mạnh xuống đất, đập tan tành.
Hành của ta thu hút càng nhiều sinh viên đứng lại xem.
Mọi người bắt đầu xúm lại, ánh mắt dồn về phía này.
Ánh mắt Triệu Nam Tinh lóe lên hận ý, sau đó nở một nụ nham hiểm:
“Tống Dao Sầm, tôi sẽ không để cướp mất thân phận của tôi đâu.”
Vừa dứt lời, ta liền điên cuồng tát vào mặt mình liên tiếp.
“Dao Sầm, là lỗi của tớ… tớ không dám cướp hào quang của cậu nữa, cầu xin cậu đừng báo cảnh sát.
Nếu mẹ tớ biết chuyện, bà ấy sẽ đau lòng lắm… bà đã vất vả biết bao nhiêu năm rồi.
Có giận gì thì giận tớ cũng , cầu xin cậu, đừng dồn tớ vào đường cùng… tớ… tớ quỳ xuống xin cậu…”
Những lời Triệu Nam Tinh vẫn lập lờ nước đôi, không trực tiếp chối tội, cũng không nhận.
Đó chính là chỗ cao tay của ta luôn biết cách dẫn dắt dư luận, vừa đổ vấy trách nhiệm lên tôi,vừa khiến mọi người tin rằng tôi thực sự đang bắt nạt ta.
Lần đầu tiên các học thấy Triệu Nam Tinh đáng thương, nhếch nhác và tuyệt vọng như ,cơn giận trong lòng họ lập tức bùng cháy.
Cô từng tặng túi hiệu lúc nãy như tìm “cơ hội bảo vệ chủ”, lao đến đẩy mạnh tôi một cái.
“Tống Dao Sầm, mày là cái thá gì mà dám bắt nạt Nam Tinh?
Chẳng phải chỉ là đứa con hoang của một con tiện nhân à?
Mẹ mày là loại đàn bà chen chân hoại người khác,mày còn tưởng mình là thiên kim tiểu thư chắc?
Hừ, mẹ hư thì con cũng chẳng ra gì sau này mày cũng chỉ là loại giật chồng người khác rồi bị đánh đến chết thôi!”
Chưa để con chó săn đó hết câu, tôi đã lao tới, nắm tóc nó giật mạnh rồi tát cho một cái trời giáng.
Kiếp trước lúc tôi bị bắt nạt, con này là một trong những đứa hăng hái nhất.
Khi tôi bị ép uống axit đến chết, nó còn đứng quay video, cổ vũ, với mọi người rằng tôi là con của “tiểu tam”, là thứ đê tiện bắt nạt con chính thất rồi còn cấm mọi người gọi cảnh sát.
Tôi vốn định chờ thời cơ tính sổ một lượt, nó tuyệt đối không phạm mẹ tôi.
Thù cũ, hận mới, tôi đánh đến đỏ cả mắt.
Dựa vào khả năng tán thủ học từ nhỏ, tôi đánh một lúc năm đứa mà không hề yếu thế.
Khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn.
Cuối cùng đến cả giảng viên chủ nhiệm và lãnh đạo nhà trường cũng phải lao đến.
Vài người hợp sức mới kéo tôi ra.
Họ nghiêm mặt hỏi nguyên do, cả đám người xung quanh thì hùng hồn lên án tôi là kẻ bắt nạt Triệu Nam Tinh.
Ánh mắt mọi người dồn hết lên người ta.
Gương mặt Triệu Nam Tinh trắng bệch, môi run run…
Và rồi “bụp” ta lăn ra xỉu một cách đầy kịch tính.
5.
Nhìn cái tên học trưởng như chó săn đang bế Triệu Nam Tinh như thể ta sắp chết thật, chạy vội về phòng y tế, tôi chỉ thấy buồn .
Nhưng vừa nghĩ đến chiếc điện thoại bị Triệu Nam Tinh đập nát, lửa giận trong lòng tôi lại bùng lên một tầng mới.
Tôi vốn định ra ngoài mua điện thoại mới để liên lạc với người nhà,nào ngờ bị mấy đứa học đầy phẫn nộ giữ lại.
Chúng bắt tôi phải xin lỗi Triệu Nam Tinh và mấy đứa bị tôi đánh, còn kéo cả lãnh đạo trường tới, đòi đuổi học tôi.
Thấy hình ngày càng nghiêm trọng, lãnh đạo trường đành phải đưa tất cả những người liên quan về văn phòng việc.
Con chó săn bị tôi đánh thảm nhất thì ôm cái mặt bầm dập gào khóc om sòm, nhất định đòi báo cảnh sát bắt tôi:
“Chính là nó! Con nhỏ này là con của tiểu tam, không biết xấu hổ, cướp đoạt cuộc sống của con chính thất,còn ỷ vào đó bắt nạt người ta.
Nam Tinh chỉ mời bọn tôi uống trà sữa thôi mà, nó lại kêu là trộm tài sản, còn đòi báo cảnh sát.
Tôi phỉ nhổ! Chính nó mới là con ăn trộm lớn nhất! Giống y như con mẹ nó, rồi cũng bị xe tông chết thôi!”
Lúc người ta hết lời để , đôi khi lại bật . Tôi cong môi, ánh mắt đầy mỉa mai:
“Lời ta vừa , mọi người đều nghe rõ rồi chứ?
Đợi cảnh sát đến, các người đều là nhân chứng của tôi.
Ban đầu tôi chỉ định kiện Triệu Nam Tinh tội trộm cắp tài sản, bây giờ, tôi còn sẽ kiện thêm một vài người tội lăng mạ nhân cách, phỉ báng mẹ tôi.”
Tôi rành rọt sự thật, những người khác lại tưởng tôi chỉ đang hù dọa.
Ngay cả mấy vị lãnh đạo trường không rõ nội cũng cau mày tôi, không hiểu vì sao tôi lại muốn to chuyện lên.
Giáo vụ thì mặt đầy khó chịu, liên tục giục tôi ra ngoài xin lỗi Triệu Nam Tinh, nếu không sẽ xử lý kỷ luật.
Tôi đương nhiên không chịu, kiên quyết đòi báo cảnh sát.
Nếu không phải điện thoại của tôi bị đập nát, nếu không phải bọn họ giữ tôi lại, thì tôi đã chẳng dây dưa tới mức này.
“Tống Dao Sầm, như là đủ rồi, nếu báo cảnh sát mà chuyện rùm beng lên thì không hay chút nào.
Huống hồ gì, người ta Nam Tinh còn bị cho ngất đi rồi, còn chưa vừa lòng sao?
Ai trong lớp chẳng biết là con của tiểu tam, người ta Triệu Nam Tinh ít ra cũng là con chính thất,
không biết điều mà còn ăn hiếp, đợi tới lúc chia tài sản, khóc cũng không kịp!”
Giáo vụ ngoài miệng thì ra vẻ khuyên răn, tôi thừa biết, cái dây chuyền kim cương trên cổ bà ta là của tôi,
là Triệu Nam Tinh lấy từ tôi để đi tặng!
Tôi lạnh lùng :
“Là Triệu Nam Tinh tôi là con của tiểu tam sao?”
Con chó săn kia vừa định mạnh miệng khẳng định, thì bên ngoài vang lên tiếng gấp gáp:
“Không phải! Tôi chưa từng Dao Sầm là con của tiểu tam! Mọi người nhất định là hiểu lầm rồi!”
Triệu Nam Tinh thở hổn hển chạy vào, mặt trắng bệch như tờ giấy, vội vàng đến nắm tay tôi:
“Dao Sầm, tớ chưa bao giờ những lời đó, nhất định có gì hiểu lầm.
Mọi người vì lo cho tớ nên mới bậy bạ, cậu đừng giận… tớ xin lỗi cậu…”
Vẻ đáng thương cam chịu của ta khiến người xung quanh xót xa.
Ai nấy đều khuyên ta đừng nhẫn nhịn nữa.
“Nam Tinh, cậu sợ nó gì? Cậu mới là con chính thất!
Nó chỉ là con của tiểu tam, có tư cách gì mà tác oai tác quái với cậu?
Cậu luôn nhường nhịn nó, không nhắc đến chuyện này, mà nó thì lại giẫm lên đầu cậu mà ngồi!
Nhà cậu chẳng phải tài trợ cho trường sao? Mau gọi điện cho hiệu trưởng, đuổi cổ nó đi cho đỡ chướng mắt!”
Triệu Nam Tinh bị đẩy lên vị trí cao vời vợi, nghe mọi người không ngừng hô hào ta gọi điện cho ba tôi, trán đã bắt đầu rịn mồ hôi lạnh.
Cô ta cảm nhận ánh mắt không chút thiện ý của tôi, mặt càng lúc càng trắng bệch,
tôi với ánh mắt vừa cầu xin, vừa bất lực.
“Dao Sầm, sao cậu cứ phải cố chấp thế? Làm lớn chuyện thì ai cũng thiệt.
Mẹ tớ sức khỏe không tốt, cậu biết mà, tớ không muốn bà ấy phải lo lắng…”
Cô ta tiến lại gần tôi, cắn môi, hạ giọng, như sợ người khác nghe thấy:
“Chẳng lẽ cậu chỉ vui khi ép tôi đến chết sao? Cậu đã cướp mất mẹ tôi rồi…
Chẳng lẽ còn muốn cướp cả thứ tôi trân trọng nhất?
Dù có chết, tôi cũng không để cậu toại nguyện!”
Nói xong, ta che mặt chạy tới cửa sổ, giả vờ muốn nhảy xuống, miệng không chịu nổi tôi áp bức, muốn dùng mạng mình để vạch trần bộ mặt độc ác của tôi.
Người thì lo kéo ta, người thì đẩy tôi bắt quỳ xuống xin lỗi.
Có kẻ còn bật livestream, nhắm thẳng camera vào mặt tôi:
“Mọi người mau xem! Con tiểu tam ép con chính thất nhảy lầu!
Là sự suy đồi đạo đức, hay sự vặn vẹo của lòng người? Hãy ghi nhớ gương mặt đê tiện này…”
Tôi bị vây chặt, không thể nhúc nhích.
Còn Triệu Nam Tinh thì đứng ở cửa sổ, tỏ vẻ đau khổ kích .
Nhưng ánh mắt lướt qua tôi lại đầy khiêu khích và đắc ý.
Tôi chẳng buồn quan tâm những tiếng chửi rủa xung quanh, chỉ lạnh lùng giật lấy điện thoại gần nhất, bấm liên tục mấy cuộc, mỗi cuộc chỉ vài câu ngắn gọn rồi cúp máy, tổng cộng chưa tới hai phút.
Gọi xong, tôi thản nhiên ném trả điện thoại lại, mắt thẳng Triệu Nam Tinh, giọng lạnh buốt:
“Triệu Nam Tinh, từ hôm nay, mày và mẹ mày cút khỏi nhà tao.”
6.
“Tống Dao Sầm, mày đúng là muốn tao chết mới chịu, nhất định phải thấy tao chết trước mặt mày mới hài lòng sao?
Tao có ma cũng không tha cho mày, tao sẽ khiến mày hối hận cả đời!”
Triệu Nam Tinh dường như bị lời tôi kích , ôm đầu hét to rồi lao người định nhảy xuống.
Đám bè bám theo ta và những học sinh mê muội gần như muốn quỳ xuống cầu xin ta đừng nhảy.
Mọi người bắt đầu bất mãn với thái độ lạnh lùng của tôi, liên tục chỉ trích.
Cô đang phát trực tiếp còn hô hào người xem trong phòng livestream cùng nhau chửi tôi.
Ngay khi hình đang leo thang, chỉ vì một câu của tôi, cửa văn phòng bỗng bị đẩy mạnh ra.
Hiệu trưởng bước vào, theo sau là mấy người, ai nấy đều mặt nặng như chì.
“Chuyện gì xảy ra ở đây ? Sao lại ầm ĩ thế này?”
Bạn thấy sao?