1.
“Nhanh lên nhanh lên, Triệu Nam Tinh mời cả lớp uống trà sữa, ăn bánh ngọt kìa!
Đến trễ là bị lớp khác cướp mất phần đó!”
“Được học cùng lớp với Triệu Nam Tinh đúng là may mắn, tôi muốn đập đầu vào tường vì sung sướng đây!”
Tôi mở mắt ra, liền phát hiện mình đang đứng trước cửa lớp năm nhất đại học.
Bên trong, Triệu Nam Tinh đang mọi người vây quanh như sao vây trăng.
Cô ta mặc chiếc đầm thủ công tôi đặt may riêng, giá ba trăm nghìn tệ.
Lụa màu lam hồ loáng ánh nhẹ, tôn lên khí chất thanh tao thoát tục.
So với đám xung quanh, ta chẳng khác nào một con thiên nga trắng thanh lịch.
Triệu Nam Tinh mỉm dịu dàng nghe từng lời nịnh nọt liên tục của đám , khóe mắt cong cong.
Còn tôi tức đến nghiến răng ken két – đó là lễ phục tôi chuẩn bị để dự thi violin!
Vậy mà ta lại mặc trước tôi.
Có lẽ ánh mắt tôi quá rõ ràng, Triệu Nam Tinh quay đầu sang.
Gương mặt vừa rồi còn tươi tắn giờ lập tức đông cứng lại, ánh mắt lóe lên sự sợ hãi, vẫn cố gắng nặn ra một nụ .
“Dao Sầm, cậu về rồi à? Trà sữa tôi giữ phần cho cậu đó, mau lại uống đi.
Tiết trước tôi cũng chép bài giúp cậu rồi, có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi nhé.”
Vừa , Triệu Nam Tinh vừa đưa sổ ghi chép và trà sữa cho tôi.
Tôi nheo mắt cảnh tượng quen thuộc trước mặt, hoàn toàn chắc chắn – tôi đã trọng sinh thật rồi.
Kiếp trước, ta cố đổ trà sữa xuống đất, khiến nước văng lên cả hai đứa.
Lúc đó, ta tỏ ra tội nghiệp rồi xin lỗi tôi. Tôi chỉ nghĩ ta hậu đậu không cầm chắc.
Nhưng sau khi trọng sinh, tôi mới biết – đó là chiêu trò để tạo hình ảnh “con chính thất bị con tiểu tam bắt nạt”.
Cô ta càng diễn đáng thương, càng tỏ ra sợ tôi, mọi người lại càng phẫn nộ thay.
Cộng thêm việc ta hay dùng thẻ của tôi mời mọi người ăn uống, mua trà sữa.
Từng chút từng chút một, họ đã tin tưởng hình tượng lớn – con của vợ cả, mẹ không thương, vẫn mạnh mẽ vươn lên.
Trong chuỗi lời dối trá và thao túng đó, ngay cả Triệu Nam Tinh cũng sắp quên mất
Cô ta chỉ là con của người giúp việc.
Cũng quên rằng, tôi có thể cho ta tất cả mọi thứ, thì cũng có thể lấy lại tất cả.
2.
Nghĩ đến kiếp trước bị Triệu Nam Tinh hãm , bôi nhọ đủ điều, khiến tôi chết thê thảm,
tôi cúi đầu ly trà sữa kia, không nhận lấy, mà lạnh lùng đưa tay ra trước mặt ta.
“Trả hết thẻ của tôi lại đây.
Dùng thẻ của tôi để nịnh người khác, mặc đồ của tôi để khoe khoang, Triệu Nam Tinh, đúng là mặt dày thật đấy.”
Nhìn thấy vẻ bối rối lướt qua trong mắt ta, tôi lạnh trong lòng lần này, tôi nhất định phải lột trần bộ mặt giả dối của ta.
“Tống Dao Sầm, cậu chuyện kiểu gì với Nam Tinh ? Người ta cho cậu đồ là vì tốt bụng, đừng có không biết điều!”
“Đúng đó, một thứ chẳng ra gì mà tưởng cắm thêm vài cái lông là hóa thành phượng hoàng chắc?
Nhà không có gương hay chưa từng soi mình trong bồn cầu, lại xem có điểm nào so với Nam Tinh không?”
Không đợi Triệu Nam Tinh lên tiếng, đám “vệ tinh” quanh ta đã xúm lại, thi nhau bênh vực.
Một trong số đó thậm chí còn phun cả nước bọt vào mặt tôi khi đang .
Tôi nhướng mày, liếc cái túi mà đó đang đeo sau lưng chẳng phải là chiếc túi tôi cất trong tủ sao?
Trước đó định mang tìm mãi không thấy, thì ra là bị Triệu Nam Tinh mang đi tặng người khác.
Phát hiện ánh của tôi, kia đắc ý khoe khoang:
“Thấy chưa? Nam Tinh thấy tôi bị người ta coi thường, nên đặc biệt tặng tôi cái túi mấy chục nghìn để nâng giá trị bản thân.
Con nhà danh môn đúng là khác hẳn mấy kẻ chui từ xó xỉnh nào lên, vừa rộng rãi vừa có khí chất.
Cô dù có dán đầy vàng bạc lên người cũng không che nổi cái mùi rẻ tiền đâu.”
Trong suy nghĩ của đám học, mẹ tôi là “tiểu tam” chen chân, đuổi mẹ ruột của Triệu Nam Tinh ra khỏi nhà.
Còn tôi thì là “gánh nặng” mà mẹ tôi dắt theo, bắt nạt, hành hạ “công chúa tuyết trắng” Triệu Nam Tinh.
Nhưng họ đâu biết Triệu Nam Tinh, công chúa này, chẳng hề đơn thuần hay hiền lành gì cả.
Tôi không thèm để ý đến đám chó săn đang sủa loạn kia, chỉ lạnh lùng chằm chằm vào Triệu Nam Tinh.
“Tôi đếm đến ba. Nếu còn chưa trả lại, tôi sẽ báo cảnh sát.
Tội trộm cắp tài sản cá nhân trên 400 nghìn tệ, hình là hơn mười năm tù hoặc tù chung thân.”
Trên người Triệu Nam Tinh là váy của tôi, trên lưng là túi của tôi, trong túi còn có thẻ thành viên, thẻ tích điểm của tôi.
Tính sơ sơ đã hơn một triệu tệ đủ để ta ngồi tù mọt gông.
Sắc mặt Triệu Nam Tinh trở nên căng thẳng, ánh mắt lo lắng, vẫn nghĩ tôi sẽ không dám thật.
Dù sao từ trước đến giờ, vì quan hệ giữa tôi và mẹ ta tốt, mỗi lần ta phạm lỗi đều tôi bỏ qua.
“Dao Sầm, cậu thật sự phải tuyệt như sao?
Cậu quên mẹ tôi từng gì rồi à?
Tôi chỉ muốn mời học chút đồ uống thôi, đâu có tiêu xài hoang phí gì… Cậu đừng giận mà…”
Tôi từng vì mẹ Triệu Nam Tinh đã chăm sóc tôi từ nhỏ, cảm còn thân hơn người thân ruột thịt mà mềm lòng.
Lần nào bà ấy ra mặt cầu xin, tôi đều tha thứ.
Thêm nữa, với tôi, số tiền ấy thật sự chẳng đáng gì.
Nhưng tất cả điều đó chỉ nên xảy ra với những chuyện nhỏ nhặt.
Kiếp trước, ta hủy hoại danh dự của tôi, khiến tôi chết thảm, sao có thể dễ dàng bỏ qua như ?
Tôi không thêm một lời nào, trực tiếp cầm điện thoại lên chuẩn bị báo cảnh sát.
Khi Triệu Nam Tinh thấy số “110” sáng rực trên màn hình, đồng tử lập tức co lại vì hoảng loạn.
Cô ta định xông tới giật điện thoại, tôi liền bị một bàn tay to nắm chặt cổ tay.
Lực đạo mạnh đến mức trực tiếp hất tôi ngã về phía bục giảng.
Nếu không phải tôi phản ứng nhanh, chắc đã ngã sóng soài ra đất rồi.
3.
Tôi đứng vững lại, quay đầu liền thấy một nam sinh cao ráo, điển trai đang đứng bên cạnh Triệu Nam Tinh.
Anh ta mang dáng vẻ của một “người bảo vệ”, tôi đầy cảnh giác, như thể tôi là kẻ nguy hiểm nào đó.
“Tống Dao Sầm, cậu dựa vào cái gì mà bắt Nam Tinh trả đồ?
Cậu nghĩ mình là ai?
Muốn báo cảnh sát là báo liền? Cảnh sát là họ hàng nhà cậu chắc?
Hôm nay tôi đứng ở đây, xem thử cậu dám ức hiếp Nam Tinh nữa không!”
Tên con trai lắm lời này là đàn học trên chúng tôi hai khóa.
Hồi nhập học, ta từng vừa gặp tôi đã , còn theo đuổi tôi rầm rộ, bắt tôi .
Kết quả sau khi thấy tôi đi lại thân thiết với Triệu Nam Tinh, lại nghe lời ta bịa chuyện tôi là con “tiểu tam”,liền trở mặt chạy theo ta.
Từ đó, mỗi lần gặp tôi là lại tìm cách khó dễ, mỉa mai châm chọc chỉ để người khác quên đi chuyện ta từng công khai tỏ với tôi.
Còn Triệu Nam Tinh thì lại hưởng thụ cảm giác “giật” người thích tôi.
Chỉ cần có đàn đó ở gần, ta liền giả vờ tội nghiệp,đôi mắt long lanh như sắp khóc khiến ta điên đảo thần hồn, sẵn sàng “chó trung thành” bất cứ lúc nào.
Giống như bây giờ thấy có người đứng ra bênh vực, Triệu Nam Tinh bĩu môi, rơi vài giọt nước mắt.
“Anh đừng … mọi người đều là học, em không muốn vì em mà mọi người cãi nhau.
Dao Sầm đối xử với em thế cũng không sao đâu, em… em quen rồi…”
Nói xong, ta lại quay sang tôi, trong mắt toàn là van xin.
“Dao Sầm, xin lỗi cậu… đừng trách mọi người, là do tớ tự ý dùng thẻ và lấy đồ của cậu.
Giờ tớ trả lại hết, cậu đừng báo cảnh sát, lớn chuyện sẽ không tốt cho danh tiếng của cậu đâu.”
Triệu Nam Tinh run rẩy vai, nét mặt yếu đuối đáng thương, chẳng khác nào một tiểu thư bị em kế độc ác bắt nạt đến tận cùng.
Câu của ta càng tôi trở thành kẻ đanh đá, trơ tráo trong mắt người khác.
Tên đàn thấy ta đáng thương như thì càng nổi giận,muốn “thể hiện bản lĩnh hùng”, lao tới định bắt tôi quỳ xuống xin lỗi.
Miệng thì giả bộ can ngăn, ánh mắt ta lại ánh lên sự đắc ý không giấu nổi.
Nhưng ta không ngờ rằng tôi từ nhỏ đã học phòng thân, biết cả võ tự vệ.
“Bốp!”
Một tiếng nặng nề vang lên,tên đàn vừa định cậy khỏe ăn hiếp tôi đã bị tôi vật ngửa qua vai, ngã phịch xuống đất.
Nếu không phải hắn còn chớp mắt , chắc người ta tưởng hắn bị tôi ném cho ngớ ngẩn luôn rồi.
Tôi lạnh lùng Triệu Nam Tinh, giọng càng thêm băng giá:
“Triệu Nam Tinh, hết giờ rồi. Cô không còn cơ hội nào nữa.”
Sự kiên nhẫn của tôi đã cạn sạch.
Ánh mắt ta như một lưỡi dao sắc lạnh giữa mùa đông.
Bạn thấy sao?