Cố Hạo Bác thấy có người ra tay giúp mình, hét lớn: “Đánh hay lắm! Cháu sẽ bảo bà nội thăng chức cho , mau tiếp tục đi.”
Tạ Mỹ Nghiên liếc Cố Hạo Bác, rồi quay sang Tiền Đa Đa, càng thêm vênh váo:
“Cái tát này của tôi là để bênh vực lẽ phải, ai bảo đánh trẻ con, ai bảo bắt nạt người khác!”
Cái tát này của Tạ Mỹ Nghiên khiến tôi hoàn toàn vứt bỏ phép tắc mẹ tôi dạy dỗ từ trước đến nay, tôi túm lấy mặt ta, dùng lực mạnh hơn tát lại hai cái.
Tạ Mỹ Nghiên bị đánh đến ngây người, đứng im tại chỗ không dám đánh trả.
Lúc nãy khi Tạ Mỹ Nghiên đánh tôi, Cố lão phu nhân không gì, lúc này lại lớn tiếng ngăn tôi lại:
“Lâm Hi Nguyệt, phép tắc của đâu?”
Tôi lạnh: “Hừ, mẹ, phép tắc là dành cho người có phép tắc.”
“Đối với loại người này, con không cần phải khách sáo.”
Cố lão phu nhân còn muốn gì đó, tôi liếc Tiền Đa Đa bằng ánh mắt sắc bén, chế giễu:
“Mẹ, con rất muốn biết, mẹ định bao che cho bọn họ như thế nào.”
Tôi lập tức gọi vài cuộc điện thoại, chưa đầy hai phút, đội trưởng đội bảo vệ đã dẫn một đội bảo vệ đến cửa tòa nhà số 6.
7
Đội trưởng đội bảo vệ thấy tôi, mẹ chồng và Tiền Đa Đa thì ngẩn ra, trừ khắp nơi: “Đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm.”
“Lão phu nhân, đây là chuyện nhà của bà, bà xem, tôi mời khách ra ngoài trước, không ạ?”
Cố lão phu nhân miễn cưỡng gật đầu, dẫn Tiền Đa Đa và Cố Hạo Bác vào biệt thự.
Các đồng nghiệp cũng rõ hình, biết thân phận của tôi không đơn giản, vội vàng rời đi.
Sau khi tôi gọi điện thoại xong, Tạ Mỹ Nghiên cũng nhận một cuộc gọi, ta tôi với vẻ mặt thất thần, đầy vẻ không thể tin .
Cô ta định nắm lấy tay Tiền Đa Đa, Tiền Đa Đa đang bận nịnh bợ Cố lão phu nhân, căn bản không có thời gian để ý đến ta.
Cô ta bị đẩy lảo đảo, đúng lúc bị đội trưởng đội bảo vệ đỡ lấy, trực tiếp đuổi ra ngoài.
Tôi ngồi xuống đối diện mẹ chồng, nhướn mày bà:
“Mẹ, giải thích đi ạ?”
Cố lão phu nhân còn chưa kịp , Tiền Đa Đa đã kích nhảy dựng lên:
“Cô còn mặt mũi gọi mẹ sao?”
“Tôi chưa từng nghe Cố lão phu nhân có con !”
“Hơn nữa, chuyện với mẹ tôi bằng thái độ gì ?”
Tôi không gì, chỉ bà lão.
Bà lão khẽ ho một tiếng: “Lâm Hy Nguyệt, thái độ chuyện của con với mẹ, là thái độ một người con dâu nên có với mẹ chồng sao?”
“Ngay cả một bà mẹ đơn thân từ nông thôn lên như Đa Đa còn biết tôn trọng người già, còn thì sao?”
“Vậy mà còn là người thừa kế Lâm thị dày công bồi dưỡng!”
Vẻ mặt kiêu ngạo của Tiền Đa Đa cứng đờ, ta trừng mắt bà lão: “Mẹ, mẹ đang gì ?”
Bà lão nắm lấy tay ta :
“Đa Đa, con yên tâm, Hạo Bác mãi mãi là người thừa kế của Cố thị!”
“Chuyện mẹ đã hứa với con, mẹ sẽ không nuốt lời.”
Tiền Đa Đa lúc này mới thả lỏng, núp sau lưng bà lão không gì nữa.
Tôi lạnh: “Con vẫn luôn chuyện với mẹ bằng thái độ này, mẹ là lần đầu tiên biết con sao?”
“Mẹ coi con là con dâu, con sẽ dùng thái độ của con dâu đối xử với mẹ. Mẹ coi con là người ngoài, con đương nhiên chỉ coi mẹ là Cố lão phu nhân của Tập đoàn Cố thị.”
“Thời gian cũng không còn sớm, nếu mẹ không muốn giải thích, đợi ngày mai Cố Lăng về, con sẽ bảo ấy tự mình xử lý.”
Nghe thấy tên Cố Lăng, gương mặt do dự của bà lão chợt biến sắc, ngạc nhiên hỏi: “Con trai mẹ sắp về nước rồi sao?”
“Cũng tốt, mẹ trước với con, để con chuẩn bị tâm lý.”
“Không phải con không muốn sinh đứa thứ hai, nối dõi tông đường cho Cố gia chúng ta sao?”
“Mẹ đã tự mình tìm người rồi.”
Nói rồi, bà ta kéo Cố Hạo Bác ra trước mặt tôi:
“Mẹ đã đổi tên cho nó, họ Cố tên Hạo Bác.”
“Đợi Cố Lăng về, mẹ sẽ cho nó vào gia phả, sau này nó chính là người thừa kế của Cố thị chúng ta.”
“Con yên tâm, Cố Tư Nghiên dù sao cũng là con cháu Cố gia, đợi đến tuổi kết hôn hợp pháp, sẽ để nó kết hôn với Cố Hạo Bác.”
“Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, đứa trẻ sinh ra, vừa có huyết thống Cố thị, vừa là con cháu của người thừa kế Cố gia, một công đôi việc.”
“Còn Tiền Đa Đa, ấy chỉ là mẹ của Cố Hạo Bác, sau này sẽ sống ở biệt thự.”
“Sẽ không uy h.i.ế.p đến địa vị Cố phu nhân của con đâu.”
Bà ta xong tôi chằm chằm, như thể đang chờ tôi chấp thuận.
Thật là chuyện hoang đường hết chỗ , hoang đường đến tận cùng.
Tôi bị chọc : “Mẹ, mẹ đang nghĩ gì ?”
“Nhà Thanh sụp đổ lâu rồi, mẹ còn muốn biến Tập đoàn Cố thị thành vương triều hay sao?”
Bà ta cũng bị thái độ của tôi chọc giận: “Không phải vì con không muốn sinh sao?”
“Nhà nước còn khuyến khích sinh ba, mẹ bảo con sinh đứa thứ hai thì sao?”
Tôi tò mò: “Lỡ sinh đứa thứ hai vẫn là con thì sao?”
Bà lão mặt không cảm , nhàn nhạt : “Vẫn là con thì tiếp tục sinh, sinh đến khi ra cháu trai thì thôi.”
“Nhà họ Cố chỉ có một mạch đơn truyền, tuyệt đối không thể để nó đứt đoạn ở đời con!”
Tôi nhướng mày, nhàn nhạt : “Đó chính là lý do bà tìm mẹ con họ sao?”
Mẹ chồng tôi ra vẻ đáng thương: “Nếu không phải Cố Lăng đứng về phía con, mẹ còn phải nghĩ ra cách này sao? Mẹ đã nhượng bộ rồi, con là phận dâu, sao không thể nhượng bộ một chút sao?”
Tôi kiên quyết lắc đầu: “Không , đây là vấn đề nguyên tắc. Con cũng không muốn dài dòng với mẹ nữa, Cố Lăng tối nay sẽ về, mẹ cứ để dành những lời này với ấy vào ngày mai.”
Tôi liếc căn biệt thự hỗn độn, quay sang Tiền Đa Đa : “Rượu và đồ đạc bị hư trong biệt thự tối nay, tôi sẽ bảo quản gia liệt kê ra một danh sách. Cô có một tuần để chuyển tiền vào tài khoản của tôi, nếu không tôi sẽ kiện .”
Bạn thấy sao?